Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2024

371- 15- THIỀN ĐỊNH QUAN TRỌNG NHẤT LÀ SƠ THIỀN

 

371- 15- THIỀN ĐỊNH QUAN TRỌNG NHẤT LÀ SƠ THIỀN

(37:35) “Các loại thiền định của đạo Phật thì thiền định nào quan trọng nhất?”

Đây là cái vấn đề quan trọng đây, cái câu này là cái câu rất quan trọng. Còn mấy câu kia thì nó không quan trọng, nó lặp đi lặp lại, nhưng mà nó chỉ thay đổi cái chữ chớ nó không có quan trọng. Nhưng mà cái câu hỏi này nó mới quan trọng.

Đây là những cái lời hỏi mà cô Diệu Quang hỏi, Thầy ghi nhanh, để rồi khi mà hỏi thì ghi lại rất nhanh cho nên để mà trả lời, chớ còn không phải là cô tự mà ngồi viết ra những câu hỏi này, mà hỏi ngay Thầy đương nói chuyện hỏi, cho nên cô thường có lặp đi lặp lại những cái câu hỏi.

Nhưng mà cái chữ nó có sự thay đổi, nó cũng làm cho chúng ta sáng ra, sáng ra được cái chỗ mà nhiều khi chúng ta bị lầm lạc qua những cái từ, cho nên làm cho chúng ta thấy rõ được cái chỗ mà nhập cái Không Vô Biên Xứ từ ở Tứ Thiền hay Nhị Thiền.

Còn cái câu này rất là quan trọng mà các thầy cần phải lưu ý: “Các loại thiền định của đạo Phật thiền định nào là quan trọng nhất?” Cái thiền định nào mà chúng ta tu quan trọng nhất?

Nhiều khi chúng ta thấy là cái thiền định của Tứ Thiền là quan trọng, nhiều khi mà chúng ta thấy cái định Nhị Thiền là quan trọng, sự thật ra cái thiền định mà quan trọng nhất đó là cái định Sơ Thiền. Cái định mà ly dục, ly ác pháp, cái thiền định đó quan trọng nhất.

Cho nên mục đích chúng ta tu tập là chúng ta làm sao mà chúng ta ly dục ly ác pháp cho được, đó là cách thức của chúng ta tu tập, quan trọng nhất cho đời tu tập.

Nếu mà chúng ta ly dục ly ác pháp không được thì chúng ta không bao giờ mà nếm được mùi vị của Tứ Thiền hay hoặc là Diệt Thọ Tưởng Định, mà Tam Minh hay này kia chúng ta cũng không làm gì được hết. Hoặc là Tứ Như Ý Túc mà chúng ta thực hiện những cái siêu việt đó thì chúng ta cũng không làm được hết.

Cho nên cái định Sơ Thiền là cái định quan trọng nhất cho một cuộc đời tu hành của chúng ta. Và tất cả các pháp môn của Phật đều là đặt ở trên cái Sơ Thiền để tu tập ly dục, và thậm chí như cả giới luật của Phật cũng đều đặt ở trên đó để mà ly dục ly ác pháp.

Cho nên ở đây hầu hết là người ta không thấy được cái quan trọng này, mà tối ngày cứ lo ngồi thiền nhập định mà cái tâm không chịu xả, lúc nào cũng dễ giận hờn phiền não, lúc nào cũng tạo những cái cảnh mà làm cho cái tâm nó, bởi vì nói cái định Bất Động mà, Bất Động Tâm, mà tại sao mình cứ để cái tâm mình động, làm sao mà nó bất động được?

Cho nên mình đã hiểu được cái định Bất Động Tâm là cái Sơ Thiền, do đó luôn luôn giữ tâm bất động là mình nhập Sơ Thiền, chớ không phải ngồi ức chế tâm mà gọi là Sơ Thiền. Tức là cái tâm không dao động trước các đối tượng, do đó người ta làm gì làm mình như cục đất, thì tức là đó là cái định Bất Động.

Mà cái Định Bất Động đó, thì toàn bộ giáo lý của nhà Phật tập trung vào cái định Bất Động Tâm này hết. Mà khi mà cái tâm bất động rồi, thì cái thân này nó chỉ là điều khiển cho cái tâm bất động mà thôi, chớ cái thân không có tu tập gì được hết.

Nghĩa là bây giờ mà ngay vào lo ức chế cái thân để cho nó không vọng tưởng cái này cái khác, thì cái điều đó là cái điều tu sai hết rồi!

Cho nên từ xưa đến giờ bao nhiêu thế kỷ nay, người ta tu thiền người ta không có làm chủ được sanh tử, người ta không nhập được Bốn Thiền là do người ta không thấy cái sự quan trọng của cái định ly dục ly ác pháp.

Thậm chí người ta còn nói rằng cái ly dục ly ác pháp là những cái tà pháp, những cái không có giải thoát. Ngay cái Sơ Thiền tâm hồn chúng ta thanh thản, an lạc hoàn toàn, giải thoát hoàn toàn, không còn có sự đau khổ trong cái cuộc sống hàng ngày của chúng ta.

Nếu mà con mắt chúng ta không nhìn thấu suốt được nhân quả thì khó mà tâm của chúng ta làm sao mà bất động được! Cho nên đôi mắt chúng ta rất là bén nhạy, sắc bén, mọi sự kiện xảy ra là con mắt chúng ta nhìn thấy nhân quả liền tức khắc. Cho nên do đó mà cái tâm chúng ta mới bất động.

Còn cái này chúng ta không thấy nhân quả, do đó cứ thấy đúng thấy sai, vì vậy mà tâm nó động lên tùm lum đủ thứ hết, nó làm chúng ta dao động đủ thứ, như vậy biết chừng nào mà chúng ta xả được cái tâm này? Nếu không thấy nó bằng nhân quả thì làm sao mà chúng ta giải thoát được?

Cho nên cái định mà quan trọng nhất của đạo Phật là cái định Sơ Thiền. Định Sơ Thiền rất là quan trọng! Coi nó là Sơ Thiền, nhưng mà nó quan trọng vô cùng, không thể tưởng tượng được.

Cho nên ở đây các thầy nhớ kỹ, chúng ta đạt được sự giải thoát là phải đạt được cái Sơ Thiền. Mà đạt được cái Sơ Thiền thì quý thầy phải nhớ rằng cái đời sống của quý thầy là đời sống của một vị tu sĩ Phạm Hạnh. Nếu quý thầy sống không đúng Phạm Hạnh thì ngàn đời quý thầy cũng chưa chắc đã là nếm được mùi vị của Sơ Thiền.

Đó là những cái quyết định cho một cuộc đời tu tập của chúng ta, là cái chỗ mà quan trọng hay là không quan trọng.

Kế tiếp Thầy xin trả lời hết, để ngày mai rồi chúng ta sẽ chấm dứt.

(41:45) Bữa nay thì chúng ta không có nghỉ xả hơi, là tại sao các con biết không? Tại vì cái thời gian chúng ta ngắn quá, không có đủ thời gian để giải quyết cho hết. Vì chúng ta sẽ chấm dứt sớm để Thầy còn làm bao nhiêu công việc khác nữa.

Chúng ta thấy tạm đủ để mà chúng ta tu hành rồi, chúng ta không cần mà giảng loanh quanh, nói cho nhiều rồi rốt cuộc rồi nó cũng đi bao nhiêu đó mà thôi. Chúng ta biết được đại khái và cách thức tu tập, chắc chắn là chúng ta sẽ nắm được cái cốt cán mà chúng ta tu tập, các pháp hành chúng ta nắm rõ.

Cho nên chúng ta sẽ thực hiện được một cách dễ dàng không còn khó khăn nữa. Biết các pháp nào chúng ta tu, giai đoạn nào chúng ta tu pháp nào, và tu ở đâu, vị trí đứng ở chỗ nào tu, tu cái thân hành, hay là cái khẩu hành, hay ý hành hay hoặc là tu thân của chúng ta, hay là tu cái thọ chúng ta, hay tu cái tâm hay tu các pháp, chúng ta biết rõ Tứ Niệm Xứ chúng ta phải nằm đâu mà tu.

Cho nên ở đây chúng ta sẽ vẽ lại một cái sơ đồ để mà chúng ta biết được con đường chúng ta tu tập, rõ ràng và cụ thể. Từ đó chúng ta thấy những cái thiền định quan trọng là chúng ta phải tập trung hết sức tu vào chỗ đó.

Còn cái này, các con không thấy cái sự quan trọng, cho nên các con mới tập trung nó rời rạc. Nó không thấy cái định quan trọng mà cứ tập trung những cái khác, cho nên vì vậy mà các con không đạt được cái chỗ quan trọng đó.

Cuối cùng thì Thầy thấy, hầu hết là tâm các con dao động. Gặp cái đối tượng, gặp cái hoàn cảnh là các con tâm nó dao động lên liền tức khắc, không có còn bất động được nữa. Mà cái định Bất Động là cái định quan trọng, vô cùng quan trọng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...