362- 6- TU TẬP TỤ ĐIỂM DÙNG HƠI THỞ CHẬM VÀ NHẸ
(21:00) Hỏi: “Tu
tập tụ điểm là tập trung sáu căn nơi chỗ chóp mũi, con hành như vậy đúng không?
Con chỉ tu năm phút cảm thấy choáng váng, xin Thầy cho con hiểu!”
Con tu cái tụ
điểm như vậy là con chỉ nhìn chăm chăm vào cái chóp mũi chớ gì? Cho nên năm
phút là con choáng váng là phải! Mà cái hơi thở đó đâu phải là cái hơi thở mà
con thở đây là cái hơi thở bình thường của con, mà con tu như vậy, nó đâu có
đúng cái chỗ mà tạo thành cái tụ điểm đâu?
Cho nên cái
này phải có một người kinh nghiệm người ta dạy cho mình tu tập cái tụ điểm, chớ
còn không khéo thì mình tu như vậy nó chưa phải là cái tụ điểm đâu. Cho nên muốn
tập cái tụ điểm thì phải dùng cái hơi thở chậm, chớ không phải là cái hơi thở
bình thường của mình đâu.
“Con tập
tụ điểm như vậy là sai, chỉ khi nào ổn định hơi thở rồi mới tu tập tụ điểm.”
Nghĩa là cái
hơi thở con như bình thường nè, con tập luyện cái hơi thở bình thường thôi. Lúc
nào con cũng thở được bình thường rồi, thì lúc bấy giờ người ta mới dạy con cái
phương pháp tập tụ điểm.
Tập tụ điểm
thì con sẽ thở cái hơi thở chậm.
“Phương
pháp tu tập tụ điểm chỉ dùng hơi thở chậm và nhẹ, đặt tụ điểm tại nhân trung.”
Chớ không phải
chóp mũi này đâu.
“Nương
vào cái hơi thở chậm nhẹ từ một hơi thở đến mười hơi thở.”
Nghĩa là cái
sức thở chậm nhẹ đó con chỉ thở từ một hơi thở đến hai hơi thở rồi nghỉ. Hoặc
là cái sức con nhiều hơn thì con thở được ba hơi, nhiều hơn nữa con thở được
năm hơi, mà cái sức con được mười hơi thì trong lúc đó con tu tới mười hơi rồi
con nghỉ chứ con không được tu nhiều nữa.
Nghĩa là cái
sức mà tập tụ điểm thì tu có mười hơi thở thôi, không có được tu mà tới một giờ,
hai giờ hay hoặc ba mươi phút hay là hai mươi phút, mà chỉ tập ở trong cái thời
gian từ một đến mười hơi thở rồi xả nghỉ, là cái sức người đó là nhiều.
Cho nên bây
giờ chúng ta chỉ nương vào đó mà chúng ta tập trung, chúng ta thở chậm chậm chậm
chậm thì tức chúng ta đặt cái tụ điểm đó, thì cái sức mà hơi thở chậm chậm nó
làm cho cái tâm chúng ta theo cái hơi thở đó mà gom. Vì chúng ta tưởng như là từ
cái chỗ tụ điểm đó nó xuất phát cái hơi thở ra hay hoặc là hơi thở hít vô từ
đó.
Đó thì, cái
đó là cái chỗ mà tu tập cái tụ điểm, để sau này chúng ta có cái chỗ mà chúng ta
gom sáu căn chúng ta nằm đó mà chúng ta nhập các định, mà Thầy vừa nói đó là
cái điểm tựa để chúng ta bẩy vũ trụ đó. Đó là cái chỗ mà sau này chúng ta dùng
nó để mà chúng ta bẩy vũ trụ.
Ở đó mà
chúng ta sai cái bàn này nó sanh ra cái bàn, chúng ta sai cái bàn này nó sanh
ra một ngàn cái bàn ra, nó sanh ra một ngàn cái bàn. Đến đó là nằm ở chỗ đó mà
chúng ta sai khiến, đó là cái điểm tựa mà bẩy vũ trụ đó. Ở đây mà chúng ta nằm ở
trên đó mà chúng ta rờ mặt trăng, mặt trời được, đó là cái điểm tựa đó.
Cho nên một
cái nhà khoa học nói nếu mà ai cho tôi cái điểm tựa, tôi bẩy cái vũ trụ này. Thật
sự ra thì cái người mà tu tập người ta có điểm tựa người ta bẩy được vũ trụ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét