343- 12- TỪ TRƯỜNG DIỆT THỌ TƯỞNG ĐỊNH
(38:33) Bây
giờ chúng ta muốn nhập Diệt Thọ Tưởng Định, không phải cần nhập Tứ Thiền mà mới
nhập Diệt Thọ Tưởng Định, hay nhập Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ rồi mới nhập Diệt
Thọ Tưởng Định, ngay đó chúng ta bảo, ra lệnh cho tức khắc.
Khi chúng ta
ở, nương vào cái hơi thở khéo tác ý thì chúng ta ở trong hơi thở, biết hơi thở
ra hơi thở vô. Tâm chúng ta bây giờ nó nhuần nhuyễn, nó không bao giờ có một niệm
vọng tưởng, nó rất là thuần tịnh, vì vậy khi mà chúng ta thở hơi thở ra vô thì
hơi thở rất nhẹ nhàng và nó nằm ở trên hơi thở rất là vững vàng chớ không phải
như cái người mới tu.
Cho nên khi
ra hơi thở thì chúng ta ra lệnh liền tức khắc: “Ý hành phải ngưng! Thọ
tưởng phải diệt!” do đó chúng ta chỉ bám chặt ở trên hơi thở, nằm yên,
sáu căn của chúng ta bám chặt, đừng có để cái tâm nó phóng ra ngoài. Do đó tâm
không phóng dật, nó nằm yên trên cái hơi thở đó, thì ngay lúc bấy giờ cái ý
hành của chúng ta nó ngưng hoàn toàn, do đó thọ tưởng nó diệt hoàn toàn.
Lúc bấy giờ
chúng ta từ cái từ trường của cái Diệt Thọ Tưởng Định, bắt đầu từ cái thân của
chúng ta, cái tâm của chúng ta nó toát ra, có một cái từ trường để bảo vệ cái
thân của nó. Mưa không ướt, nắng không nóng, không làm khô cái thân đó.
Cho nên
chúng ta ngồi ngoài trời lúc nào cũng được, ngồi chỗ nào cũng được, kiến không
dám bò vào, cọp không dám đến xé xác, tất cả mọi vật, chúng ta là những người
đi vào, không bao giờ mà đi đụng vào cái thân được, không bao giờ rờ cái thân của
người đó được. Nó có cái cái màng vô hình, cái từ trường đó, nó làm chúng ta,
tuy rằng chúng ta trong suốt chúng ta trông thấy, nhưng mà chúng ta rờ không được
cái thân của người đó, cho nên chúng ta không làm sao phá hoại cái thân người
đó.
(39:38) Cho
nên trong kinh thường thường diễn tả cái định Diệt Thọ Tưởng Định.
Có một cái dịp
là có cái vị sư đó đi kinh hành, đi quanh nhiễu cái tháp của một bên ni. Do đó
cái vị sư đó khi mà nhìn thấy cái tháp của người ni thì ông ta tức giận, ông ta
mới đập, đập cái tháp của cái người ni đi. Rồi những cái người ni mà họ giữ
tháp họ về họ báo, thì cái số ni mà nghe được như vậy họ mới đem dao rựa họ đến
họ đuổi ông sư đó.
Ông ta hoảng
hồn, ông ta chạy đến bìa rừng, ông tính chạy không kịp rồi, do đó ông mới nhập
Diệt Thọ Tưởng Định. Mấy cô này mới đâm chém nát cái y áo của ông hết mà cái
thân của ông không có lủng một chút nào hết. Sau khi họ đi hết rồi thì ổng mới
xuất định ra ổng về.
Thì cái thứ
nhất là cái huyền thoại này rất sai. Một người mà nhập Diệt Thọ Tưởng Định mà nếu
mà còn cái tâm tức giận thì không phải là người nhập Diệt Thọ Tưởng Định. Mà
người nhập Diệt Thọ Tưởng Định này là người phải đi sang qua Thiền Đông Độ, tu
Thiền Đông Độ ức chế tâm, rồi đi qua lạc qua cái ngõ từ Không Vô Biên Xứ cho đến
định Diệt Thọ Tưởng Định, cho nên cái tâm sân còn.
Còn trái lại
mà cái người mà đi vào con đường của đạo Phật ly dục, ly ác pháp thì không bao
giờ sân. Cho nên cho dù chúng ta có lầm lạc, đi nhiễu quanh một cái tháp của
người ni đi nữa chúng ta cũng vẫn bình thản, coi người ni với cái người nam, giữa
nữ và nam y như nhau, không có sai khác. Mình (nhiễu) quanh tháp với một cái
người đã qua phần rồi thì đương nhiên là không có cái gì xấu hổ hết.
Còn cái này
xem người ni, trong một cái giai cấp, cho cái người ni, người nữ là cái giai cấp
tệ bạc, vì vậy mình là người tăng mà đi nhiễu tháp của người ni là xấu hổ, cho
nên mới đập tháp người ta. Thì như vậy rõ ràng là cái huyền thoại của chuyện
này không đúng cái tinh thần của đạo Phật, không đúng cái tinh thần của người
tu sĩ đạo Phật.
Cho nên đặt
ra, rồi đặt ra cái Diệt Thọ Tưởng Định bằng cách như vậy, đâm nó không lủng, tưởng
là chỉ có chỗ đó, nhưng mà thật sự ra làm sao gươm đao mà có thể đâm vào được
vào cái từ trường của cái vị nhập Diệt Thọ Tưởng Định?
Nó bảo vệ
cái thân của người ta, mưa không ướt mà. Trời mưa người ta ngồi giữa trời, nó
làm như là có một cái mùng hay một cái gì vậy, nước mưa nó tuột hai bên vầy, nó
không bao giờ ướt cái thân của người đó.
Thì đây là một
cái thực chớ không phải là một cái giả, vì có nhập Diệt Thọ Tưởng Định người ta
mới hiểu.
Con kiến,
thường thường mình ngồi, cái thân mình không có cái từ trường thì con kiến nó
vào nó cắn mình, nhưng mà có từ trường, con kiến vô không được, nó làm như là
có một cái chuông bằng đồng rất kín không có con vật nào mà chui qua được, đó
là cái từ trường của người nhập Diệt Thọ Tưởng Định.
Nhưng mà người
nhập Diệt Thọ Tưởng Định mà được, đâu có phải là dễ đâu, nó phải trải qua nhiều
cái sự tu tập chớ không phải dễ. Có chỉ lạc thời may nó rơi vào một hai vị thiền
sư để lại nhục thân bây giờ, đó là những cái vị có thể nhập Diệt Thọ Tưởng Định,
nhưng mà cũng chưa chắc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét