341- 10- THÂN ĐỊNH VÀ TÂM ĐỊNH
(34:10) Cho
nên ở đây khi mà chúng ta thấy, khi mà cái tâm nó dễ được như vậy rồi, thì
chúng ta bảo cái thân để cho nó định. Bởi vì cái thân chúng ta bây giờ nó chưa
có định đâu, nó còn đang thở nè, nó còn rung động mà. Định thì nó không rung động,
nó không thở rồi nó mới định, còn bây giờ nó còn đang thở thì nó làm sao mà nó
định được.
Cho nên vì vậy
khi mà cái tâm nó đã ly dục thì nó đã định rồi, nó đã thanh tịnh, nó định rồi,
thì đây là mới có phần định của tâm, còn cái phần định của thân thì chưa có.
Cho nên lúc bây giờ chúng ta tiến tới là chúng ta tu, là ở chỗ Nhị Thiền, rồi
Tam Thiền rồi đến Tứ Thiền, để mà cái thân cho nó hoàn toàn nó định lại trên
cái tâm. Bởi vì cái tâm bây giờ nó thanh tịnh, nó ly ác pháp rồi.
Còn cái thân
thì nó cứ bị rung động, rung động là vì cái sự sống của nó, cái sự hoạt động
trong nội thân, mà cái thân còn rung động như vậy thì làm sao mà gọi là định?
Cho nên có nhiều người ngồi tu thiền cứ ngồi lúc lắc, lúc lắc, nghe nó an ổn,
thích thú, cứ ngồi lúc lắc như là lên đồng, thì những người đó họ tu thiền gì?
Cái thân mình rung động như vậy làm sao gọi là thiền?
Vậy chớ những
người, có người cho đó là rung động là nó có thể nó xả cái gì đó, nó làm gì đó
mà rung động, càng rung động càng tốt, những người đó thiệt là ngu si, chưa biết
cái thiền như thế nào!
Cho nên thân
phải định là thân phải cứng ngắc không có rung, nhúc nhích chút nào hết, thì gọi
là định, còn thân còn thở còn này kia thì chưa định đâu. Cho nên chúng ta ngồi
thẳng vầy mà cái thân còn thở là chúng ta chưa có định, cái thân chưa định đâu,
cái thân hết thở rồi mới gọi là định.
Vì vậy mà tới
Tứ Thiền chúng ta mới thấy là cái thân định. Còn Nhị Thiền và Tam Thiền cái tâm
mới định thôi, nó ly chưa hết hỷ mà, nó ly chưa hết cái trạng thái của tưởng,
tưởng thức của nó, làm sao mà nó định được cái thân nó.
Cái phần sắc
thân của nó, nó là cái phần sau chót, còn cái phần ý thức của chúng ta thì nó nằm
ở trong cái thân của chúng ta, nó mới ngưng được cái phần ý nó. Rồi cái phần tưởng
nó cũng phải ngưng nữa. Hai cái phần này nó phải ngưng hết, thì sau đó cái thân
nó bắt đầu nó ngưng, thì nó không còn thở nữa, thì lúc bấy giờ nó mới gọi là định.
Và như vậy
thì thân đã định trên tâm, mà tâm mới định trên thân. Và cũng từ cái chỗ đó nó
mới là định tĩnh, nó mới thuần tịnh, nó mới không cấu uế, nó mới không phiền
não, nó nhu nhuyễn, dễ sử dụng, vì vậy mà chúng ta sai nó như thế nào cũng được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét