340- 9- PHÁP ÁM THỊ, HƯỚNG TÂM NHƯ LÝ TÁC Ý
(28:02) Như
vậy thì lúc bấy giờ chúng ta phải sử dụng cái gì đây mà gọi là hướng tâm? Từ
khi mới bắt đầu vào đạo Phật chúng ta đã dùng pháp hướng mà Phật nói ở trong
kinh rất rõ ràng: Như Lý Tác Ý.
Như Lý Tác Ý
là một pháp ám thị chớ không có khác gì hết, nhưng mà người ta không có hiểu.
Danh từ trong kinh A Hàm thì gọi là “hướng tâm”, danh từ ở trong kinh Nguyên Thủy,
bộ kinh Nikaya thì dạy là “Như Lý Tác Ý”, rất rõ ràng mà.
Còn cái danh
từ ngoài đời gọi “ám thị”, ám thị tức là mình nhắc một cái câu đó, nhắc hoài,
nhắc hoài cho chừng nào cái tâm mình thực hiện được cái điều đó thì mới thôi, gọi
là ám thị. Mà ám thị nó trở thành một cái lực của nó.
Cho nên các
nhà tu Mật Tông họ luyện bùa hay hoặc luyện chú đó, họ hay đọc thần chú. Thì họ
đọc thần chú như thế nào?
Thầy nhắc lại
như ngài Từ Đạo Hạnh, khi ngài muốn trả thù cho cha ngài, bởi vì ngài Đạo Duyên
giết chết cha ngài, ngài muốn trả thù. Thì ngài làm sao đây? Ngài vào trong núi
Từ Sơn, ở miền Bắc, thì các con ở miền Bắc biết núi Từ Sơn. Thì trong khi ngài
vào cái hang núi đó rồi ngài đem cái chú Đại Bi, hằng ngày thì ngài đọc cái chú
đó.
Và ngài có một
cái gậy, ở núi thì người ta có cây gậy người ta đem đi, ngài cũng ở trong núi,
thì ngài cũng có cây gậy. Do cây gậy đó ngài đặt trước mặt ngài, ngài đọc cái
Chú Đại Bi, rồi ngài ra lệnh ngài truyền: “Cây gậy này phải bay lên!” Một
lần nó không bay đâu, ngài đọc cái thần chú Đại Bi rồi mà bảo nó bay nó không
bay đâu.
Ngày thứ
hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư cho đến ngài đọc tới một ngàn cái biến chú Đại
Bi, một ngàn cái biến rồi, mà ngày nào ngài đọc cái chú xong rồi ngài ra lệnh
nó, ngài truyền lệnh rằng: “Cây gậy bay lên” mà nó chẳng bay.
Cho đến khi một ngàn biến chú Đại Bi xong thì ngài ra lệnh, cây gậy nó nhúc
nhích nó bay lên, thì do đó ngài thấy có hiệu nghiệm.
Cho nên ngài
mới đem cây gậy đó ngài ném xuống dòng suối, cái dòng nước mà ở trên núi nó chảy
xuống, dòng suối nước đó, thì nước ở trên suối mà đổ xuống thì nó có cái độ dốc,
nước chảy rất mạnh. Ngài mới ném cây gậy xuống, ngài mới đọc cái thần chú. Ngài
ném cây gậy, ngài đọc thần chú xong là ngài ném cây gậy xuống, ngài ra lệnh: “Cây
gậy phải ngược dòng nước đi lên!”, do đó ngài thấy cây gậy ngài nó
lách nước nó đi lên như một con rắn mà lội nước.
Ngài nói nay
ngài đã tu tập luyện có đạo lực rồi, trả thù cha được rồi. Cho nên ngài dùng
cây gậy đó ngài sai đi để giết ngài Đạo Duyên, từ đó mới có cái nhân quả oan
báo mà đến khi mà ngài làm vua mà gặp những cái trường hợp như bệnh đau này kia
đó.
Thì tất cả
những cái này là những cái huyền thoại, nhưng mà chúng ta thấy rằng, trong cái
sự tu tập nào đi nữa nó cũng phải có một cái năng lực, cái quyền lực, tuy rằng
vô hình nhưng rất mạnh mẽ. Thì trong đạo Phật chúng ta cũng có cái quyền lực chớ
không phải không có.
Chớ bây giờ
chúng ta ngồi thiền mà không làm gì, ngồi trơ trơ như thế này thì biết chừng
nào mà chúng ta làm được cái chuyện gì đâu? Nó không có cái pháp hành!
Còn ở đây Phật
nói Như Lý Tác Ý, tức là có một cái chỗ mục đích gì đây, mà tại sao Phật nói
như vậy? Thế mà những cái nhà học giả thì họ thấy mấy cái chữ “Như Lý Tác Ý” là
họ chỉ xem thường. Nhưng mà cái người tu hành mà người ta có thực hiện, người
ta thấy rất là tuyệt liền, rất là tuyệt! Cho nên người ta triển khai ra, người
ta triển khai ra thì người ta thấy rất là hay. Vì vậy mà người ta thực hiện được
cái sự làm chủ người ta do cái pháp này.
Cho nên đầu
tiên mình nhắc nó: “Tâm như cục đất!”, nó đâu có như cục đất, đụng
ai nó cũng giận hờn, phiền não hết à, nó rất khó! Nhưng mà thời gian sau đó thì
chúng ta lại sống đúng những cái giới hạnh, ly những cái tâm ham muốn ăn uống,
rồi lần lượt nó, cái thân của mình nó lần lượt nó thanh tịnh, thì cái pháp mà
hướng tâm nhắc này nó bắt đầu nó có hiệu quả. Nhắc cái nó được, nhắc cái nó được.
Rồi từng đó
đến khi mà cái tâm nó ly dục, ly ác pháp hoàn toàn rồi, thì thấy nó lại hiệu quả
hơn nữa, nhắc đâu nó được đó, nhắc nó được chỗ nào là nó được nấy, sai nó chỗ
nào nó làm được chỗ nấy. Cho nên từ đó cho đến khi chúng ta nhập Tứ Thiền đều
là sử dụng cái pháp này toàn bộ. Có pháp chúng ta tu chớ!
Mà nếu mà
các con, nếu mà các con do tu hành ức chế tâm mà các con sử dụng cái pháp hướng
này, thì nó sẽ làm rối loạn cơ thể, và thân tâm các con sẽ bị hoại diệt hoặc
điên.
(32:16) Ở
đây có một thầy, năm rồi cũng về đây tu tập, do nghe cái pháp hướng này, mà do
cái sự tu tập của thầy, là vì từ lâu thầy cũng nghe tu thiền là cứ ngồi thiền để
cố gắng cho hết vọng tưởng thôi. Nhưng nó gây trong cái trạng thái, khi mà hết
vọng tưởng rồi trong một giờ hay là nửa tiếng, thì thầy đâu biết rằng đó là một
cái, mình hết vọng tưởng là mình mừng thôi chớ đâu ngờ.
Nhưng mà khi
nghe Thầy ở đây dạy pháp hướng thì thầy lại sử dụng pháp hướng, khi mà nó hết
cái vọng tưởng rồi, thầy sử dụng cái pháp hướng, thầy bảo nó ngưng, thì thầy rõ
ràng thấy hơi thở nó ngưng hoàn toàn rồi. Mà thầy thấy nó ngưng thì thầy cũng
hoảng hồn, cho nên thầy bảo, thầy lật đật thầy bảo nó hoạt động lại, mà bảo
không có điều khiển được, nó quýnh quíu, cho nên vì vậy mà nó làm cho cơ thể thầy
nó rối loạn.
Thầy nghe
như cơ thể nó sôi, nó làm như cái nồi cơm mà nó sôi, thầy hoảng hồn hoảng vía
thầy bảo lia lịa nó đủ cách hết, cho nên nó lại càng hoảng hồn, nó làm điều này
nó làm điều kia.
Khi mà cái
tâm của chúng ta nó đang ở trong cái, ý thức nó đang ngưng đó, thì cái tưởng thức
nó hoạt động, thì nó theo cái lệnh truyền của chúng ta nó làm theo, mà nó làm
theo thì nó rối loạn đủ thứ hết.
Cho nên có một
lúc thầy cũng tưởng là mình sẽ khạc ra, hay hoặc là nó làm cho thầy thét lên để
cho nó ra những cái dục, những cái ác pháp ở trong tâm của thầy từ lâu tới giờ,
nó cảm tưởng như vậy, thì thầy la hét. Do đó thì khi đó Thầy đến Thầy xả giúp
giùm thầy để vượt ra, chứ không khéo thì thầy cứ la hét hoài, thì tức là thầy
cũng bị điên mất đi.
Đó là tất cả
những cái nó bị ức chế mà nó làm sai đi.
Cho nên
chúng ta từ cái chỗ ly dục, ly ác pháp chúng ta tiến tới cái pháp hướng này,
chúng ta điều khiển, chúng ta hướng chúng ta nhắc, chúng ta muốn cái gì đó là
chúng ta nhắc cái đó. Bởi vì ở đây nó dễ sử dụng lắm. Mà hễ ý mình muốn cái gì
là mình bảo nó là nó làm theo, bảo cái thân nó làm theo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét