334- 2- TÂM THANH TỊNH LY DỤC LY ÁC PHÁP THÌ NHẬP ĐỊNH DỄ DÀNG
(01:53) Bây
giờ hôm nay, từ hôm mà học cái giới hành, tức là các cái pháp hành của Phật để
chúng ta biết được cái đường lối tu tập, thì Thầy đã giảng từ cái Tứ Chánh Cần,
cho đến hôm nay là nó bắt đầu học đến cái Tứ Như Ý Túc và Tam Minh.
Từ lâu tới
giờ thì hầu hết là các học giả triển khai đến cái Tứ Như Ý Túc, thì họ chỉ nói
suông chứ bọn họ không thấy cách thức tu. Và cái Tam Minh cũng vậy, họ chỉ nói
hướng tâm đến Tam Minh rồi biết được nhiều đời nhiều kiếp dựa như trong kinh
sách.
Cho nên ở
đây trước khi mà dạy về Tứ Như Ý Túc, Thầy sẽ đọc cho thấy những cái danh từ mà
ở trong kinh nó có nhấn mạnh, nhưng mầ là hầu hết người ta không lưu ý những
cái danh từ đó, hoặc là những danh từ đó vì sai mà làm cho người ta không có thể
biết cái pháp hành ở đâu.
Vậy những
cái khó khăn là gì? Cái người chưa có thực hiện được cái sự giải thoát, cho nên
không thấy được cái nghĩa lý của những cái lời dạy ở trong kinh sách này.
Đây là bộ
kinh Trường Bộ, trong bộ kinh Trường Bộ, tập 1 nói về kinh Sa Môn quả, thì Thầy
cũng chỉ trích một cái đoạn mà nói về tu Tứ Như Ý Túc cho đến Tam Minh, cho nên
cái đoạn này Thầy sẽ nhắc lại. Bởi vì trong Sa Mmôn quả thì khi bắt đầu mà vào
xuất gia cho đến khi mà thành tựu giải thoát, đều là cái quả của Sa Môn, cái quả
- kết quả cái sự giải thoát của người tu sĩ, cho nên gọi là Sa Môn quả.
Ở đây thì Đức
Phật nói chuyện với một nhà vua, cho nên Đức Phật có nhắc lại cái chỗ cái tâm
mà vị ấy đã nhập được Tứ Thiền, tức là khi mà tịnh chỉ hơi thở.
Các thầy
cũng lưu ý rằng cái thiền của đạo Phật rất là tuyệt diệu, là vì làm cho nó
ngưng cái hơi thở, mà cái hơi thở đã ngưng, thì các cái bộ phận hoạt động ở
trong thân của chúng ta nó cũng đều ngưng theo hết. Còn cái hơi thở mà còn thở,
thì tất cả cái bộ phận ở trong thân chúng ta đều là hoạt động.
Cho nên đặc
biệt là có thiền của đạo Phật để chỉ rõ chúng ta biết được cái chỗ ngưng hơi thở,
cách thức làm cho nó ngưng hơi thở. Còn các loại thiền khác thì nó không biết
cách tu tập này, cho nên do vì vậy mà nó không thể nào tịnh chỉ hơi thở được.
Chỉ có Bốn
Thiền, từ cái Sơ Thiền nó làm chủ được cái cuộc sống là nó ly dục, ly ác pháp,
nó làm cho tâm chúng ta không còn tham sân si ham muốn nữa. Cái Nhị Thiền thì bắt
đầu chúng ta vào những cái định.
Nhưng mà nhờ
chỗ cái tâm thanh tịnh ly dục, ly ác pháp đó mà người ta mới thực hiện được bốn
cái thiền định sau này, bốn cái định sau này, đó là từ cái Nhị Thiền, Tam Thiền,
Tứ Thiền và Diệt Thọ Tưởng Định.
Còn cái, vì
nó có cái tâm thanh tịnh nó mới thực hiện được, còn người mà chưa có tâm thanh
tịnh thì đừng có nói rằng rớ tới cái thiền của đạo Phật được, ngay cả cái Sơ
Thiền mà tu tập ly dục, ly ác pháp thì cũng không bao giờ có thể mà đạt được
cái Sơ Thiền nữa chớ huống hồ chi là cái Nhị Thiền.
Thường thường
là người ta tu hành thiền định, người ta ức chế tâm để hết vọng tưởng, để không
còn Tầm Tứ để đi vào cái Nhị Thiền, mà không thấy đó là cái pháp ức chế tâm.
Nó làm chúng
ta, khi mà ức chế được cái tâm, tức là ý thức chúng ta không hoạt động, không
khởi những cái niệm vọng tưởng nữa, thì cái tưởng thức chúng ta sẽ hoạt động.
Cũng như một
người ngủ, thì khi mà ngủ thì cái ý thức nó ngưng hoạt động, thì cái tưởng thức
nó hoạt động, cho nên cái người ngủ thì nó phải có chiêm bao, nó phải thực hiện
qua giấc chiêm bao. Còn cái ý thức mà nó làm việc, nó hoạt động thì nó không
bao giờ có chiêm bao nữa.
Cho nên khi
một người mà ức chế cái tâm, coi như là nó không có vọng tưởng, thì người đó sẽ
rơi vào cái trạng thái tưởng, những cái trạng thái tưởng như cái trạng thái hỷ
lạc, khinh an đều là do trạng thái tưởng này sinh ra.
Cũng như cái
người tu cái thiền mà Bốn Thiền, ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền rồi thì nó còn
Tầm Tứ. Nhưng mà khi mà nhập Nhị Thiền, diệt Tầm Tứ mà nhập Nhị Thiền, thì cái
ý thức nó cũng ngưng hoàn toàn, nó không có Tầm nữa, nó không có Tứ nữa, do đó
nó cũng ngưng hoàn toàn, nhưng mà ở đây nó không có ức chế tâm, mà nó chỉ có
cái Như Lý Tác Ý, tức là cái pháp hướng.
Thí dụ như
bây giờ mình muốn cho Tầm Tứ nó ngưng, thì mình bảo rằng: “Tầm Tứ hãy tịnh
chỉ!” thì tức là Tầm Tứ nó sẽ ngưng, tức lúc bây giờ chúng ta sẽ nhập
Nhị Thiền, mà nó không phải là do cái chỗ mà chúng ta ức chế tâm, ngồi tập
trung vào một cái hơi thở hoặc là cái đối tượng nào đó. Chúng ta chỉ ra lệnh
thôi, thì nó ngưng.
Do cái chỗ
mà nó ngưng đó bằng cái tâm nó đã ly dục, ly ác pháp. Nếu mà chưa ly dục, ly ác
pháp thì cái đạo lực, hay hoặc là cái pháp dẫn tâm, thì nó không có, nó không
có cái lực dẫn tâm, cho nên chúng ta có ra lệnh nó cũng không có làm gì được mà
nó ngưng. Còn tâm chúng ta thanh tịnh thì chúng ta ra lệnh thì được liền.
(07:07) Cho
nên ở đây Thầy xin dạy về, nhắc lại để rồi chúng ta có những cái từ, như là ở
trong cái định Tứ Thiền nó cũng vậy, có những cái danh từ coi thì nó tầm thường
vậy chớ sự thật ra nó có những cái từ mà Phật chỉ nó rất là rõ ràng và cụ thể
chớ không phải không đâu.
Nhưng Thầy
đã dạy cái Tứ Thiền, nếu mà giảng cho nó kỹ thật kỹ thì nó lại mất thì giờ rất
nhiều. Và đồng thời thì các con cũng biết rằng, mình tu được từ cái này thì nó
đi tới cái khác nó dễ hơn. Còn nghe nó nhiều quá, nó mênh mông thì nó sẽ rối
đi, nó làm cho chúng ta không có biết đường tu.
Thay vì các
con phải tu tập do vị thiện hữu tri thức hướng dẫn, thì người ta dạy các con phải
tu ly dục ly ác pháp, người ta không hề nói tới Tam Thiền, Tứ Thiền hay cách gì
hết, người ta không nói cách thức tu tập cái pháp đó như thế nào hết, người ta
không nói, nhưng mà người ta dạy bảo các con bây giờ phải tu cái gì, cái gì để
mà ly dục ly ác pháp, thì các con phải thực hiện làm cho được ly dục ly ác
pháp, rồi thì người ta mới dạy kế. Chớ người ta không dạy Nhị Thiền hay là Tam
Thiền gì hết, người ta không nói trước, thì cái tu của các con rất dễ.
Còn cái này
giảng ra thành một cái bài như vậy, làm cho cái đầu óc của các con hiểu biết đủ
thứ hết! Cho nên Phật nói những gì cần hiểu thì hiểu, mà những gì chưa cần hiểu,
chưa cần biết tới nó mà biết thì nó rất là rối.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét