312- 4- DO BỐN CHỖ MÀ ĐAU KHỔ, DO BỐN CHỖ MÀ GIẢI THOÁT
(16:58) Đến
cái câu hỏi của Chân Huệ. Câu hỏi này qua cái bài học vừa rồi mà Chân Huệ hỏi lại.
*Hỏi:*
“Quán thân trên thân Phật có dạy: “Có thân đây…” hoặc khi quán thọ trên thọ,
Phật có dạy: “Có thọ đây…” Bạch Thầy! như vậy có ý nghĩa gì?”
Đáp: “Phật dạy “có thân đây”
có nghĩa là tại đây thân này xem xét nó, tức là xem xét cái trụ xứ này, hay xem
xét cái niệm này; thọ cũng như vậy.”
Bây giờ Thầy
xin giải thích để hiểu. Phật nhắc “có thân đây” tức là cái bài Tứ Niệm Xứ đầu
tiên chúng ta tu tập, mà Phật đã dạy “trên thân quán thân”, ngay trên cái thân
này mà quán cái thân, tu về nhân tướng của nó, tức là cái tướng nhân của nó,
cái tướng nhân tướng của nó.
Cho nên bây
giờ về cái nhân tướng của nó thì cái nhân tướng nó có nội, nội thân và ngoại
thân và cả nội ngoại thân. Cho nên Phật dạy chúng ta phải quán nội ngoại thân,
vì vậy là cái đó thì chúng ta hiểu “có thân đây” tức là ngay cái thân này nè,
ngay cái bốn trụ xứ này nè, chúng ta quán nó ngay trên này. Chúng ta không có đặt
pháp gì hết, mà chúng ta ngay ở trên cái trụ xứ này mà xem xét cái trụ xứ này.
(18:17) Đầu
tiên Phật dạy chúng ta quan sát cái trụ xứ đó trước, xem có cái trụ xứ đó nó
như thế nào, để mà chúng ta khắc phục những cái tham ưu ở trên cái trụ xứ này.
Bởi vì chính trên cái trụ xứ này nó còn tiêm nhiễm, nó còn ô trược, nó còn những
cái không có thiện pháp ở trong đó, cho nên chúng ta quan sát coi nó đâu là thiện,
đâu là ác ở trên cái thân này. Gọi là trên thân quán thân.
Thì vậy “có
thân đây” nghĩa là trên cái thân đây nè, Đức Phật nhắm nè, chớ không phải trên
cái thân khác, phải không? Không phải trên cái nơi khác, mà Phật nhấn mạnh cái
chỗ này để chỉ định cho chúng ta biết rằng nó ngay đây nè, chúng ta hãy quán
xét nó.
(19:00) Thọ
cũng như vậy. Cũng tại nơi đây mà chúng ta quán cái thọ đó. Nếu mà cái thọ đó
không có thì chúng ta biết nó không, mà nó có chúng ta biết, mà có chúng ta
quán nó, xem xét nó, rồi dùng Định Vô Lậu mà xả bỏ. Ở đây bài pháp Tứ Niệm Xứ
quý thầy và các con nên hiểu.
“Trong
Tứ Niệm Xứ có những pháp hành đầu tiên của nó, cho đến những pháp hành cuối
cùng.”
Đó thì các
con thấy, trên Tứ Niệm Xứ, cái pháp đầu tiên là cái Pháp như thế nào? Quán thân
trên thân. Mà “có thân đây” tức là chỉ cho cái trụ xứ của Tứ Niệm Xứ, nghĩa là
chúng ta quán cái trụ xứ của Tứ Niệm Xứ chớ không phải là quán cái thân tứ đại
của chúng ta hoặc là quán thân Ngũ Uẩn của chúng ta, mà đem đặt nó.
Nếu mà đem một
cái pháp khác đặt lên trên cái chỗ của Tứ Niệm Xứ này, thì trên cái thân này mà
quán cái thân kia, nó khác rồi. Còn ở đây chúng ta đặt trên cái thân này, trên
cái thân trụ xứ này, của Tứ Niệm (Xứ) này mà chúng ta đặt, mà chúng ta quán ở
trên nó, tức là chúng ta quan sát lại cái trụ xứ này, coi cái thân trụ xứ này
nó như thế nào.
Đó là cách
thức dạy, vì vậy mà “có thân đây” là cái này này, cái ở đây này. Đó hiểu như vậy
mới biết được.
Cũng như cái
thọ cũng vậy, cái thọ ở đây này, chứ không phải cái thọ của Ngũ Uẩn, bởi vì
trong Ngũ Uẩn nó có mà, Sắc, Thọ đó, nó có. Mà ở đây Tứ Niệm Xứ nó có thọ, và
cái thọ này là cái thọ Tứ Niệm Xứ ở đây nè, hiểu cái chữ mà Phật nói có ở đây
nè, chớ không phải là ở chỗ khác.
Nhiều khi
chúng ta thấy cái thọ ở Thập Nhị Nhân Duyên. Thập Nhị Nhân Duyên nó cái thọ
khác chớ không phải là cái thọ ở đây, nó thuộc về pháp Thập Nhị Nhân Duyên. Còn
cái pháp Ngũ Uẩn, cái thọ của Ngũ Uẩn thì nó ở cái thọ của Ngũ Uẩn, nó không phải
là cái thọ của Tứ Niệm Xứ. Đó các Thầy hiểu như vậy. Cho nên Phật nói: “có thân
đây, có thọ đây” đó, đó là như vậy.
(20:54) “Tứ
Niệm Xứ có những pháp hành đầu tiên”, cái hành đầu tiên của nó là quán thân
trên thân. Bởi vì nó có cái đầu, mà nó có những cái pháp cuối cùng của nó, chớ
không phải.
Rồi cái pháp
kế những cái pháp đầu đó, nó có thứ tự ở trên cái chỗ mà tu tập ở trên cái thân
Tứ Niệm Xứ này. Chớ không phải là muốn tu cái pháp nào, tu đại ở trên đó, muốn
tu cái gì tu, không phải đâu!
Chúng ta phải
thực hiện cái thân của chúng ta, quán xét cái trụ xứ của nó, cho nó thấm nhuần
được cái trụ xứ nó rồi, thì chúng ta mới dám đem các pháp đến để mà tu tập ở
trên cái thân trụ xứ này.
Vì vậy mới
thấy được cái chỗ sâu sắc của đạo Phật. Cho nên Đức Phật đâu có bao giờ mà bảo
mình đem pháp Ngũ Uẩn mà đặt lên trên cái thân tứ trụ xứ này tu bao giờ trước
đâu.
Đợi cho đến
khi cuối cùng Đức Phật mới dạy các pháp, dạy tới pháp thì Đức Phật mới dạy đem
cái Ngũ Uẩn, đem cái kiết sử, đem cái Ngũ Triền Cái mà đặt lên trên cái thân,
thọ, tâm, pháp này mà tu tập.
“Như
Thầy đã dạy, tu tập Tứ Niệm Xứ rất là quan trọng. Vì suốt quá trình tu tập từ đầu
đến cuối cũng đều ở trên bốn chỗ này mà tu tập rèn luyện.”
Nghĩa là từ
bắt đầu mà chúng ta tu tập, thì chúng ta phải ở trên bốn cái chỗ này tu tập, chứ
không ngoài bốn chỗ này mà tu tập.
Như bây giờ
chúng ta lạy Phật này nè, chúng ta niệm chú nè, chúng ta tụng kinh nè, chúng ta
gõ mõ nè, chúng ta sám hối nè, thì nó ăn nhằm nhò gì ở trên cái Tứ Niệm Xứ này?
Nó đâu có phải là cái pháp nằm ở trên Tứ Niệm Xứ này mà tu? Đó cho nên chúng ta
làm nó ở vấn đề ngoài, nó không có đúng cách.
Còn đây,
chúng ta tu ngay từ cái pháp đầu tiên mà chúng ta tu ở trên cái chỗ Tứ Niệm Xứ
này, thì các con sẽ thấy này:
Giới luật của
Phật, mình lấy giới luật của Phật, có phải là mình sống ở trên mình khép chặt
cái thân, thọ, tâm, pháp này, nó không được buông lung không? Đúng vậy, lấy giới
luật của Phật nó gò bó thân, thọ, tâm, pháp, bốn trụ xứ này nó phải đúng cái kỷ
luật của Phật.
(22:52) Phòng
hộ sáu căn, nghĩa là lấy cái giới luật, hoặc là nỗ lực mà giữ gìn những cái hạnh
của mình, để giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình, để phòng hộ nó.
Thiểu dục
tri túc, sống một đời sống ít muốn biết đủ, đó là chúng ta ít muốn biết đủ để ở
chỗ nào đây? Tức là ở trên bốn trụ xứ này: thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta.
“Giữ
gìn ngoài bốn chỗ này mà tu tập là tu không đúng pháp Phật. Do bốn chỗ này sanh
ra muôn ngàn đau khổ buộc ràng, do bốn chỗ này buông xả xuống hết, không còn
dính mắc một vật gì thì được giải thoát. Chính bốn chỗ này là nỗi khổ của kiếp
làm con người.”
Nghĩa là
thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta là bốn cái chỗ này, là chính bốn cái chỗ này,
là cái nỗi khổ của kiếp làm người của chúng ta.
“Chính
bốn chỗ này là địa ngục, hay thiên đàng. Chính bốn chỗ này mà loài người tiếp tục
sanh tử luân hồi, đau khổ mãi muôn đời, muôn kiếp. Vì thế muốn thoát ra cũng phải
chính bốn chỗ này mà thoát ra.”
Nghĩa là bây
giờ chúng ta sanh ra thì chúng ta có sẵn bốn cái chỗ này rồi. Mà chính bốn cái
chỗ này luôn luôn nó đem lại cho cái kiếp con người chúng ta khổ sở. Bốn chỗ
này là địa ngục, hay là thiên đàng mà khi trong cuộc sống chúng ta biết tu.
Chính bốn chỗ
này nó đưa cái loài người chúng ta tiếp tục sanh tử luân hồi mãi mãi muôn đời
muôn kiếp. Nên cũng từ trong bốn chỗ này mà chúng ta tu tập, chúng ta rèn luyện,
từ bốn chỗ này mà chúng ta được giải thoát, cho nên gọi là Tứ Niệm Xứ.
(24:39) Đức
Phật đã chọn bốn chỗ này tu tập không lầm. Ông Phật đã biết cách chọn cho chúng
ta không lầm để nhắm vào cái mục đích mà Chánh Đức đã hỏi Thầy, tức là sanh,
lão, bệnh, tử, vượt qua bốn cái khổ này.
Cho nên Đức
Phật mới lấy bốn cái chỗ này để chúng ta tu tập, để vượt ra bốn cái khổ kia,
thì rất đúng không còn sai nữa. Nghĩa là ông Phật không lầm chỗ, đặt đúng chỗ,
không lầm lạc. Cho nên ai mà đặt đúng bốn chỗ này mà để nỗ lực tu tập thì chúng
ta sẽ được giải thoát.
Ai đặt ngoài
bốn chỗ này mà tu tập, như bây giờ chúng ta đặt ngoài vấn đề, như Thiền Tông, đặt
ngoài vấn đề bốn chỗ này, nghĩa là kiến tánh thành Phật, thấy tánh thành Phật
chứ không phải cần do bốn cái chỗ này mà giải thoát, cho nên bốn chỗ này vẫn ô
nhiễm không làm sao giải thoát được.
Ngay trên bốn
cái chỗ này mà tu tập rèn luyện hàng ngày, ngăn chặn ác pháp xâm chiếm vào bốn
cái chỗ này, mà chúng ta vất vả hết sức mà chúng ta còn chưa giải thoát, huống
hồ là ngoài cái vấn đề này đi tìm một cái ông Phật trừu tượng, tưởng tượng ra,
không hình, không dáng, không tên, không tuổi mà gọi là giải thoát trong bốn chỗ
này thì làm sao mà được?
Bây giờ tu một
ngàn kiếp thì Thầy tin rằng Thiền Đông Độ không làm sao mà giải quyết được con
người, dù có lý thuyết gì cũng không giải quyết được.
“Ai đã
lìa khỏi bốn chỗ này tu tập, thì làm sao thoát ra khỏi khổ kiếp của con người?”
Nghĩa là
mình rời, mình bỏ bốn cái chỗ này đi mình tu tập thì không bao giờ mình có thể
mình ra khỏi cái sự khổ đau của con người.
“Tịnh
Độ Tông - một cảnh giới siêu hình Cực Lạc, tưởng trong thân, hay là”
Nghĩa là người
ta tưởng cõi cực lạc ở trong thân này, hoặc là người ta tưởng cực lạc ở cõi Tây
Phương kia, thì điều đó cũng đều là ảo tưởng mà thôi.
Nếu mà người
đó đã biết rằng cõi Cực Lạc ở trong thân tâm này, thì người đó chỉ còn gọt rửa
Tứ Niệm Xứ này cho sạch, không còn nhiễm ô ác pháp, không còn nhiễm ô thế tục
thì nó mới có giải thoát được.
Còn nếu mà
mình không có rửa sạch, mình không có trau dồi, mình không tu tập nó, thì bốn
chỗ này nó còn ô nhiễm, thì nó phải khổ đau muôn đời, thì cái cõi Cực Lạc mà gọi
là trong thân này thì đó là một tưởng tượng mà thôi, không thể nào có được!
(26:56) “Thiền
Tông thì lấy Phật Tánh làm cứu cánh, Phật Tánh không ở ngoài, ở khắp cùng.”
Nghĩa là người
ta tưởng tượng là nó không ở trong mà cũng không ở ngoài. Đó là qua cái bài
Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Phật đã nói rằng Phật Tánh không ở trong, ở ngoài, mà khắp
cùng hết.
Nếu ở trong
làm sao nó thấy ở ngoài, mà nếu ở ngoài làm sao nó thấy ở trong ruột gan mình
được? Cho nên nó phải khắp cùng. Vì vậy mà khắp cùng cho nên không trong, không
ngoài, không trên, không dưới, chỗ nào nó cũng có hết, vì vậy mà chỗ nào nó
cũng thấy được hết. Đó là cái lý luận của họ như vậy.
“Điều
này do pháp tưởng mà ra.”
Điều này do
là pháp tưởng mà họ nghĩ ra như vậy, chớ không phải là chỗ tu tập giải thoát.
“…
nên đâu cùng Tứ Niệm Xứ làm bạn.”
Cái pháp môn
như vậy thì nó đâu có gần được Tứ Niệm Xứ, cho nên nó làm sao lấy Tứ Niệm Xứ mà
nó làm bạn tu tập được, cho nên nó không giải thoát.
“Thế
là hai pháp môn này đã đặt sai vị trí tu hành thì làm sao đạt được mục đích của
đạo Phật, (làm chủ) được sanh, già, bệnh, chết.”
Đó là cái
câu thứ nhất của Chân Huệ hỏi Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét