302- 5- TU TẬP THỰC TẾ CỤ THỂ, KHÔNG XA VỜI
(13:30) Bây
giờ thì chúng ta đã học hết cái bài Định Niệm Hơi Thở, thì kế tới chắc chắn là
thầy sẽ dạy cái Tứ Thánh Định. Bây giờ coi như là cái Tứ Niệm Xứ là hết cái hơi
thở rồi, thì đương nhiên là chúng ta đã học xong cái Tứ Niệm Xứ, các hành ở
trên Tứ Niệm Xứ, thì các thầy triển khai ra thêm.
Còn nếu
không, thì Thầy sau khi mà Thầy viết ra cái tập Đường Về Xứ Phật tập ba, tập bốn
thì Thầy nói về cái pháp Tứ Niệm Xứ, thì Thầy triển khai ra chi tiết hơn, còn
bây giờ nói thì nó mất nhiều thì giờ.
Thầy chỉ
mong sao trong nửa tháng, một tháng là Thầy sẽ giảng xong hết các pháp hành.
Cho nên cứ một ngày nghỉ thì một ngày Thầy sẽ giảng cho các thầy, để cho chúng
ta thu ngắn cái thời gian hiểu biết các cái pháp tu tập của Phật.
(14:20) Bây
giờ thì chúng ta sẽ, ngày mốt chúng ta sẽ học Tứ Thánh Định, bắt đầu chúng ta học
vào Sơ Thiền trước rồi mới học vào Nhị Thiền rồi học vào Tam Thiền, Tứ Thiền.
Và cái bốn
thiền này nó sẽ đặt đâu ở trên Tứ Niệm Xứ, thì chừng đó Thầy sẽ chỉ dạy cho các
thầy, các con sẽ biết cách thức mà đặt bốn thiền này ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu tập.
Bởi vì ngoài Tứ Niệm Xứ thì không có thiền pháp nào mà đặt ở trên, ở ngoài cái
chỗ đó mà tu hết.
Cho nên hầu
hết là các thầy cũng như là các con cũng nghĩ tưởng rằng mình tu để mà giải
thoát, mà không ngờ mình lại phải tu ngay chỗ cái đối tượng của thân, thọ, tâm,
pháp của mình.
Thì nơi đó
là nơi mình làm cho nó sạch sẽ, nơi đó mình làm cho nó được nhập định, nơi đó
mình làm cho nó được đủ cái quyền lực, đủ cái đạo lực để cho mình thực hiện cái
sự làm chủ sanh tử luân hồi của chính mình, chớ không phải là chỗ nào khác hơn
hết.
Không phải đặt
những cái chỗ xa vời, không có đặt cái chỗ mà vô hình vô tướng được, mà đặt
ngay cái chỗ thực tế cụ thể.
Đó là cái điều
kiện, mà hôm nay các thầy được dự cái pháp hành của Phật đã dạy từ cách đây hai
ngàn năm trăm bốn mươi mấy năm nay, mà hôm nay Thầy triển khai lại để cho nó có
thấy cái đường đi rất là thực tế và cụ thể.
Chớ không
như các nhà học giả nói một cách ú ớ, một cách loanh quanh làm cho người ta tu
tập chẳng đến đâu hết, rồi lạc ở bên các định tưởng cũng chẳng biết, lạc bên
cái nào cũng không biết.
Đến những
cái thiền mà có giá trị thì lại hạ nó xuống, vì mình không biết thì nói không
biết, không dám nói mình không biết, cho nên chỉ hạ nó xuống là Thiền Phàm Phu,
Thiền Tiểu Thừa, Thiền Ngoại Đạo, thì tất cả những cái này là cái lỗi lầm của
các vị đó, các vị đó phải chịu gánh một trách nhiệm. Và một trách nhiệm đó để lại
cho đời sau chúng ta biết bao nhiêu sự đau khổ, biết bao nhiêu người ham tu mà
rốt cuộc rồi chẳng tới đâu hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét