282- 2- SỐNG TRONG THIỆN MÀ KHÔNG DÍNH MẮC THIỆN
(09:20) Kế
đó thì Thiện Chân Huệ hỏi Thầy:
“Kính bạch
Thầy! Bất khổ bất lạc thọ là ta không khổ mà cũng không vui, hay gọi là trung đạo
phải không thưa Thầy?”
Dó, nếu mà
cái, ở đây nó có ba cái thọ: thọ lạc, thọ khổ, và cái chỗ thọ không lạc mà cũng
không khổ nữa.
Nghĩa là,
thường thường bên Thiền Đông Độ thì người ta chấp cái chỗ mà “không buồn cũng
không vui” đó, tức là không khổ mà cũng không có cái gì mà vui đó, tức là người
ta không có bị dính mắc vào hai cái chỗ này. Thì cái trạng thái chỗ thọ bất lạc
bất khổ này, thì người ta nghĩ đó là cái trung đạo, cái đường lối của đạo Phật.
Nhưng mà sự
thật ở đây, cái thọ nó là vô thường, dù là nó bất lạc bất thọ khổ nó chỉ là
trong một giây lát nào đó, rồi nó sẽ có thọ lạc hay hoặc thọ khổ, cho nên nó là
bản chất vô thường rồi. Dù là cái thọ lạc, thọ khổ này nó cũng là bản chất vô
thường, cho nên đâu phải thường hằng. Vậy mà chúng ta chấp nó là trung đạo, cái
đường lối của đạo Phật thì nó không phải đâu.
Cho nên ở
đây Thầy đáp:
“Theo
đạo Phật có ba trạng thái: thọ lạc, thọ khổ và thọ bất lạc bất khổ. Ba thọ này
Đức Phật không chấp nhận thọ nào cả, luôn luôn tu tập tìm mọi cách để xả ly
chúng.”
Xả ly ba cái
thọ này, bởi vì cái thọ lạc, thọ khổ, cái thọ bất lạc bất khổ này nó không phải
là cái trung đạo, không phải là cái cứu cánh.
Nhưng mà vì
Thiền Tông có thể chấp nhận nó là cái trạng thái “chẳng niệm thiện, niệm ác”,
do cái chỗ mà nó không thiện không ác, thì do vì vậy mà nó cũng chẳng buồn mà
cũng chẳng vui. Thiện là vui, mà ác là khổ, mà đây nó không khổ, mà nó cũng
không vui, do đó nó là cái chỗ bất lạc, bất khổ của Phật đã chỉ.
Vì vậy mà
cái chỗ này Đức Phật bảo: đây là một cái trạng thái nó còn vô thường, bởi vì nó
là thọ vô thường, dù là thọ bất lạc bất khổ cũng là vẫn vô thường, cho nên nó
chưa phải là cái chỗ cứu cánh của chúng ta.
Cho nên ở
dây trong kinh thì Đức Phật cũng xác định để chúng ta thấy rõ được con đường tu
tập của chúng ta.
“Thọ bất
lạc bất khổ, trạng thái này tương ưng với trạng thái “chẳng niệm thiện, niệm
ác” của Thiền Đông Độ.”
(11:38) Nghĩa
là trạng thái này, chúng ta xét ra cái chỗ mà niệm thiện niệm ác, tức là niệm
không vui, không buồn, thì nơi này coi như là “bản lai diện mục hiện tiền”.
Nhưng mà cái
chỗ này không phải là cái chỗ mà Đức Phật chấp nhận, vì nó còn cái thọ, thọ cái
chỗ mà không vui, không buồn. Còn cái niệm không thiện, không ác thì tức là cái
chỗ, nó còn ở trong cái chỗ vô thường.
Vì chúng ta,
thí dụ như bây giờ nghe cái danh từ nó “chẳng niệm thiện niệm ác”, thì chúng ta
ngỡ tưởng là trong cái đầu của chúng ta nó không có cái niệm thiện niệm ác thì
nó phải có một cái trạng thái nào đó, cái trạng thái đó là “bất khổ bất lạc thọ”.
Nghĩa là nó không có khổ mà cũng không có lạc, cho nên không có niệm thiện niệm
ác, tức là không vui thì cũng không buồn.
Mà không vui
không buồn thì nó phải có cái trạng thái thọ, thọ cái bất khổ bất lạc đó chớ?
Chớ đâu phải là nó không có niệm thiện niệm ác thì nó ở không ngơ, không có cái
gì đâu! Nó phải còn có ở trong cái thọ đó.
Cho nên phải
nói rằng, khi mà nói “chẳng niệm thiện niệm ác” thì chúng ta phải suy nghĩ đến
cái trạng thái trong cái “chẳng niệm thiện niệm ác” này, là cái trạng thái nó
chẳng thọ khổ mà chẳng thọ lạc.
Thì như vậy
chúng ta mới thấy rõ được cái chỗ chấp của bên Thiền Đông Độ, thì coi như cái
chỗ đó là cái chỗ mà Phật đã thấy đó là: thọ là vô thường, dù là bất lạc bất thọ
khổ cũng là vô thường, bởi vì thọ Phật đã nói vô thường mà. Sắc, Thọ, Tưởng,
Hành, Thức - Ngũ Uẩn này là vô thường.
Rồi Đức Phật
cũng xác định cho bốn cái chỗ mà chúng ta đang để mà tu tập cho nó gọt sạch được,
để mà đi đến chỗ giải thoát đó. Thì thân, thọ, tâm, pháp thì Đức Phật cũng xác
định bốn cái chỗ này: vô thường, khổ, không, vô ngã. Bốn cái chỗ vô thường nè,
khổ nè, không, vô ngã, nó rõ ràng.
Đức Phật
cũng xác định ở chỗ cái thọ này là vô thường, mà nó là không, nó cũng vô ngã,
cái thọ này cũng không có ngã nữa. Cho nên nó vốn không, từ có đủ cái duyên hợp
lại thì nó mới có thành một cái mụt ghẻ, nó mới thành đau, thành đớn.
Bây giờ thí
dụ như cái tay chúng ta không đứt nè, thì làm sao chúng ta có đau đớn được! Cho
nên do cái nhân duyên chúng ta chặt trúc, hay hoặc là chặt cây, hay làm cái gì
đó, hoặc nhổ cỏ, nó mới đứt tay chúng ta, cái duyên nó hợp lại làm cho cái hoàn
cảnh đó, chúng ta xảy ra một cái vết thương, từ đó chúng ta mới thấy ngón tay
mình đau, cái thọ khổ đó nó mới xảy ra.
Hay hoặc là
bây giờ chúng ta ăn cái miếng ăn đó nghe nó ngon, ngọt ở trong miệng của chúng
ta, thì đó là do cái duyên hợp lại, khi đó thì cái cảm xúc của chúng ta tiếp
xúc với cái pháp trần, cho nên nó mới sanh ra cái thọ lạc, ăn thấy ngon.
Vì vậy đó,
mà nó đưa đến chúng ta mới sanh ra cái ái dục, cái ưa thích nó, mà làm chúng ta
đau khổ. Bởi vì mình ưa thích nó thì mình phải tìm kiếm nó, thì như vậy là mình
sẽ gặp nhiều cái đau khổ ở trên cái sự ưa thích. Vì đó là cái nguyên nhân đau
khổ, mà cũng là cái nơi mà tập hợp tất cả những sự đau khổ chúng ta đến, là vì
ưa thích thì tức là nó phải tập hợp.
“Nó
không thể được gọi là trung đạo của đạo Phật. Nó chỉ là một trạng thái tâm bình
thường không khổ không lạc mà thôi.”
Cái trạng
thái tâm của mình nó bình thường nó không khổ không lạc. Như bây giờ chúng ta
không có khổ không lạc, tức là cái trạng thái của tâm bình thường. Nhưng mà trạng
thái tâm bình thường này nó thuộc về ý thức không niệm thiện, niệm ác mà thôi.
“Trung
đạo của đạo Phật không phải là pháp môn nằm giữa pháp môn đối đãi.”
Nghĩa là đừng
nghĩ rằng trung đạo nằm giữa các pháp môn đối đãi, vì pháp môn đối đãi, bên đây
khổ, bên đây lạc, mà cái trung đạo nó nằm giữa cái không khổ không lạc này là
nghĩ rằng đó là trung đạo của Đạo Phật, không phải đâu!
Bởi vì chúng
ta phải hiểu rõ ràng, khi mà chúng ta học Tứ Chánh Cần chúng ta mới hiểu rõ rằng
cái trung đạo của Phật nó không phải nằm giữa cái pháp đối đãi, cái pháp nhị
nguyên đâu. Nó không phải là cái hiểu quá tầm thường như vậy.
“Trung
đạo của đạo Phật là một pháp môn vượt ra khỏi nhân quả.”
Pháp môn, mà
cái đường trung đạo của đạo Phật, nó vượt ra khỏi cái nhân quả, cái đường lối của
đạo Phật mà tu tập để giúp chúng ta vượt ra nhân quả.
Vì con người,
vì muôn vật mà sanh ra, nó từ nhân quả mà sanh ra, rồi chết đi về nhân quả. Cho
nên chúng ta muốn ra khỏi cái sự sống chết, làm chủ cái sự sống chết, chấm dứt
tái sanh luân hồi, thì chúng ta phải vượt ra khỏi nhân quả.
Mà nếu mà
chúng ta ở trong vòng nhân quả thì chúng ta sẽ bị nhân quả chi phối mà tái sinh
luân hồi, và thọ biết bao nhiêu khổ và vui ở trong cái nhân quả đó.
(16:06) Cho
nên cái mục đích trung đạo của đạo Phật là làm sao mà vượt ra cho khỏi nhân quả.
“…
nhưng lấy thiện pháp làm nền tảng, làm điểm tựa, làm hòn đảo, làm ngọn đèn.”
Lấy cái thiện
pháp làm, cho nên ở kia thì nó phải bỏ thiện bỏ ác, còn ở đây nó không có bỏ
thiện mà nó lấy thiện nó làm cái nền tảng để nó vượt ra nhân quả. Mà do nhân quả
mới tạo ra thiện ác, đó các thầy phải hiểu!
Nhưng mà bây
giờ nó không có bỏ cái đối đãi của cái pháp ác, tức là nó lấy cái thiện để làm
điểm tựa, chớ nó không phải chấp nhận cái thiện. Nó làm cái điểm tựa để nó vượt
qua, cho nên vì vậy mà đạo Phật mới lấy giới luật mà làm đầu, bởi vì giới luật
của Phật là thiện pháp. Quý thầy thấy hiểu chưa?
Bởi vì từ
cái thiện pháp đó mà cái người tu sĩ chúng ta mới ly dục, ly ác pháp, mới có được
cái Sơ Thiền. Còn nếu mà chúng ta không ly dục ly ác pháp thì chúng ta sẽ ở
trong ác pháp, cho nên vì vậy thì chúng ta đâu làm sao mà nhập Sơ Thiền được!
Cho nên vì vậy
phải hiểu trung đạo của đạo Phật lấy thiện pháp mà làm cái nền tảng, làm cái điểm
tựa, làm cái hòn đảo, làm cái ngọn đèn sáng để soi cho mình đi trên con đường
đó để vượt qua nhân quả. Vì nhân quả là cái nguyên nhân để cho chúng ta tái sạnh
luân hồi, mãi mãi nhiều kiếp, nhiều đời chúng ta ở trong cái lục đạo, ở trong
cái sự đau khổ.
“Vì thế
đức Phật không chấp nhận thọ bất lạc bất khổ là cứu cánh, là đạo mình.”
Nghĩa là Đức
Phật không có chấp nhận cái trạng thái đó là cứu cánh đâu.
“Cứu
cánh của đạo Phật là đoạn dứt ác pháp, tăng trưởng thiện pháp, tức là đoạn dục.”
Nghĩa là
mình đoạn dục thì ác pháp sẽ không còn, mà khi mà đoạn dục thì tức là chúng ta
còn ở trong thiện pháp.
(18:15) Cho
nên trong Sơ Thiền Đức Phật có dạy rất kỹ, Thầy nhắc lại cho quý thầy thấy. Đức
Phật nói ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền. Nhập Sơ Thiền do ly dục sanh hỷ lạc,
có Tầm có Tứ. Có Tầm là có sự suy nghĩ mà, mà suy nghĩ thiện Đức Phật đâu có cấm.
Như bây giờ
thấy một người đang đau khổ thì chúng ta giúp đỡ họ bằng cách này khác, thấy một
người đang đói chúng ta đem cơm cho ăn, thì đâu phải cái niệm đó mà Đức Phật bảo
chúng ta rằng đừng có niệm.
Cho nên
chúng ta vẫn làm điều thiện được ở trong Tứ Vô Lượng, tức là tâm từ, bi, hỷ, xả
của chúng ta vẫn tu tập được cái điều đó chớ, cái điều đó vẫn là thiện chớ đâu
phải là ác.
Cho nên vì vậy
Đức Phật vẫn lấy cái thiện để từ cái thiện đó giúp cho chúng ta vượt ra pháp
ác. Người ta chửi mình mà mình thương người, thì làm sao mình giận người ta được?
Đó không phải là cái đối trị được cái, tâm từ của mình, tâm bi của mình đối với
cái tâm sân của mình sao? Cho nên Đức Phật đứng ở trên cái nền tảng của thiện để
mà vượt qua nhân quả.
Nhưng mà khi
vượt qua được nhân quả thì nó không còn thiện và ác. Còn bây giờ chúng ta đang ở
trong cái ác pháp mà chúng ta không chấp nhận thiện pháp thì chúng ta lấy cái
gì mà đối trị nó được?
Cho nên ở
đây đạo Phật dạy chúng ta rất rõ, biết đứng cái chỗ đứng của chúng ta rất vững,
để từng đó chúng ta hoàn toàn được hạnh phúc của tâm hồn. Vì thiện không làm
mình khổ, mà không làm người khác khổ.
“Mục
đích diệt ác…”
Ở đây Thầy
xin đọc lại chỗ này:
“Cứu
cánh của đạo Phật là đoạn dứt ác pháp, tăng trưởng thiện pháp, tức là đoạn dục.”
Nghĩa (là)
mình nói là đoạn dứt cái ác pháp mà tăng trưởng thiện pháp, thì mình biết rằng
đoạn dục. Mà đoạn dục thì cái mục đích dục là cái lòng ham muốn của mình, đó là
Tập Đế, do cái lòng ham muốn của mình mà nó tập bao nhiêu sự khổ đến cho mình.
(20:07) Đó
là trong Tứ Diệu Đế thì Đức Phật đã chỉ định cho thấy rằng cái nguyên nhân mà
sanh ra khổ của con người là cái dục. Mà bây giờ chúng ta đoạn dứt ác mà tăng
trưởng thiện, tức là đoạn dứt dục.
“Đoạn
dục tức là Diệt Đế, còn gọi là Niết Bàn.”
Bởi vì ở cái
Diệt Đế người ta có thể nói nó là Niết Bàn được, bởi vì cái tâm ham muốn chúng
ta đã diệt nó được rồi, đoạn nó rồi, thì cái trạng thái ở trong cái tâm đó thì
nó là Niết Bàn.
Chớ không phải
đi tìm cái cảnh giới nào mà có Niết Bàn, mà chính cái chỗ cái trạng thái tâm
chúng ta đã hết ham muốn thì đó là Niết Bàn. Mà hết ham muốn thì không còn ác
pháp, cho nên còn toàn là còn thiện pháp.
Cho nên có Tầm
có Tứ chớ đâu phải hết, tức là có sự suy tư, mà suy tư ở trong pháp thiện chớ
không phải còn suy tư ở trong pháp ác. Không còn những thủ đoạn gian ác, không
còn những cái ý nghĩ hung ác, không còn những cái lời nói dữ tợn nữa.
Do như vậy
thì chúng ta thấy rất rõ con đường của đạo Phật chỉ chúng ta cách thức chúng ta
đứng trên cái chỗ nào để mà chúng ta chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu với nội
tâm của chúng ta.
“Muốn
diệt ác pháp chỉ có thiện pháp mới diệt được mà thôi.”
Nghĩa là bây
giờ các thầy thấy rất rõ nè, trong Thập Thiện Đức Phật dạy rất rõ nè, có mười
điều lành, mà mười điều lành đó thì bây giờ mình nhắm vào ba cái điều lành của
ý mình nói, thì tức là không tham, không sân, không si rồi.
Mà người nào
đã có tham, có sân, có si, thì người đó đang ở trong ác pháp chứ gì, mà không
tham, không sân si thì đó là thiện pháp chứ gì, đó rất rõ ràng.
Vì vậy mà
bây giờ chúng ta muốn tăng trưởng thiện pháp, thì tức là kéo dài cái thời gian
không tham, không sân si. Mà không tham, không sân si tức là đoạn dứt ác pháp rồi,
thì đâu có gì mà không giải thoát tâm hồn của chúng ta?
Cho nên thấy
rất rõ. Mà nếu mà chúng ta không đứng ở trên cái thiện pháp không tham, không
sân si thì chúng ta đứng chỗ nào? Đứng cái chỗ chẳng niệm thiện, niệm ác, tức
là chúng ta đã hủy luôn cái nền tảng thiện pháp rồi, thì làm sao mà chúng ta gọi
là giải thoát cho được?
(21:58) Dù
bây giờ chúng ta có tu một ngàn kiếp đi nữa cái chỗ “chẳng niệm thiện, niệm ác”
thì chúng ta cũng chẳng giải thoát được khỏi “niệm thiện, niệm ác”. Bởi vì
chúng ta đã xóa bỏ nó đi, thì xóa bỏ chúng ta đứng ở trong nền tảng nào mà để
chúng ta biết rằng cái tâm chúng ta giải thoát?
Vì giải
thoát của đạo Phật nhắm vào tam độc tham, sân, si. Mà tham, sân, si là ác pháp,
cho nên chúng ta mới dựa vào cái không tham, không sân si này là cái pháp thiện
để mà chúng ta diệt cái pháp ác mới được. Còn bây giờ tâm chúng ta có tham mà
chúng ta không biết, chúng ta nói không có tham, thì tức là sai.
Cho nên cái
người phá giới, ăn uống phi thời, ngủ nghỉ phi thời, vật chất đầy đủ mà họ vẫn
nói rằng họ không dính mắc, sự thật ra thì cái người đó họ chưa có phải trí tuệ
của đạo Phật đâu, họ không thấy.
“Muốn
diệt ác pháp, chỉ có thiện pháp mới diệt được mà thôi. Nhưng diệt được ác pháp
thì cũng không dính mắc trong thiện pháp, nhưng lại sống trong thiện pháp.”
Nghĩa là diệt
cái ác pháp rồi thì không dính mắc vào ác pháp, nhưng lại sống trong thiện
pháp.
“Cho
nên bất thọ lạc, bất thọ khổ là một trạng thái chẳng thiện, chẳng ác. Ngược lại
trung đạo của đạo Phật sống trong thiện pháp mà không bị dính mắc thiện pháp.”
Cái hay là
chúng ta lấy nó làm cái nền tảng để rồi chúng ta vượt qua nhân quả, cho nên
trong cái hành động nhân quả chúng ta sẽ làm chủ được hoàn toàn, cho nên chúng
ta không mắc vào thiện pháp.
Còn nếu mà
chúng ta mắc vào thiện pháp thì chúng ta cứ lo đi từ thiện, cứu trợ hoặc làm
cái chuyện này, chuyện kia, rồi kêu gọi Phật tử đóng tiền cất chùa, xây tháp rồi
gọi là thiện pháp, thì cái đó là không thiện gì nữa hết, mà cái đời chúng ta
không giải thoát chỗ nào hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét