281- 1- KHI KHÔNG CÓ CẢM GIÁC GÌ THÌ KHÔNG QUÁN THỌ TRÊN THỌ
(0:00) Hôm
nay Thầy tiếp tục cái bài học, nhưng trước khi học cái giai đoạn nương vào hơi
thở để nhập các loại định tưởng, thì trước khi học những cái loại định tưởng
này, thì Thầy sẽ trả lời cái câu hỏi của Chân Huệ hỏi Thầy. Như vừa rồi thì
Chân Huệ có hỏi Thầy:
Hỏi: “Kính bạch Thầy! Để quán thọ
trên thọ, khi ta không có cảm giác gì thì có nên quán không? Nếu quán thì có phải
đọc từ đầu những câu Phật đã dạy không? Nghĩa là đọc luôn từ đầu: “Khi cảm giác
lạc thọ, tuệ tri cảm giác lạc thọ. Khi cảm giác khổ thọ, tuệ tri cảm giác khổ
thọ. Khi cảm giác bất khổ, bất lạc thọ v.v”?”
Nghĩa là
trong cái bài kinh của Phật dạy chúng ta trên thọ quán thọ đó, thì dạy mình có
cách hướng tâm theo cái, hướng tâm nhắc cái tâm của mình, cái cảm giác nào thì
mình biết cảm giác nấy.
Mà khi bây
giờ mình ở trên cái thọ thì mình không có cái thọ nào hết, vậy thì Chân Huệ hỏi
Thầy mình có nên đọc hết những cái lời của Phật dạy như vậy hay không? Đó là
cái ý để mà chúng ta biết cách thức mà tu tập.
Hôm nay thì
nhân hỏi như vậy, thì chúng ta mới biết rằng cái sự tu tập của chúng ta nó
chính xác chớ còn không khéo về chúng ta cứ đọc liên tục mãi mà không biết là
trên thọ quán thọ như thế nào.
(01:45) Đáp: “Khi
ta không có cảm giác nơi thân, thọ, tâm, pháp,”
Nghĩa là cái
cảm giác đó nó phải nơi cái thân của chúng ta, rồi cái cảm giác nơi cái thọ nữa,
rồi nơi cái tâm của chúng ta nữa, cái thọ nơi tâm, rồi cái thọ ở các pháp nữa.
Cho nên bốn
cái chỗ này, nếu mà nó ở cái chỗ nào thì chúng ta mới quán cái cảm thọ ở chỗ
đó, chớ không phải là bây giờ nó không có mà chúng ta quán làm gì? Nó có chúng
ta mới tu, tu mà để quán, để xả cái thọ đó cho nó ra khỏi cái thân, rồi cái thọ,
rồi cái tâm, cái pháp của chúng ta.
Tức là bốn
cái chỗ này nó đang có cái cảm thọ nào đó, chúng ta mới đặt cái thọ lên trên đó
mà chúng ta quán. Do vì vậy đó, mà nó có thì chúng ta quán, mà không có thì
chúng ta không quán.
“Khi
ta có cảm thọ nơi thân, thọ, tâm, pháp của ta, ba thọ.”
Nghĩa là nơi
thân, thọ, tâm, pháp của ta nó có ba cái thọ, thọ lạc, thọ khổ, và thọ bất lạc
bất khổ. Nếu mà ở trên thân, thọ, tâm, pháp chúng ta nó xảy ra ba cái trường hợp
thọ đó, nếu mà một cái thì chúng ta thấy nó ở đâu?
Nếu mà ở thọ
thì chúng ta quán ở trên cái thọ mà quán thọ. Nếu mà ở tâm thì trên thọ mà quán
cái thọ nơi tâm của chúng ta. Mà nếu mà ở trên các pháp, thì chúng ta sẽ quán
cái thọ ở trên các cái pháp đó. Đó thì nó tùy theo, hay hoặc là cái thọ, bây giờ
nó có cái cảm thọ ở thân thì chúng ta đặt cái thọ đó mà chúng ta quán ở trên
cái thân của chúng ta.
Còn nếu nó
không thì thôi, mà nó có thì chúng ta phải tu, phải quán để chúng ta xả đi, làm
cho tâm chúng ta nó vô lậu, tức là nó không còn thấy đau khổ nữa.
Thì ta không
nên quán, nếu nó không có bị cảm thọ gì hết thì ta không nên quán. Quán thọ làm
gì, nếu bây giờ nó bình thường nó không có gì hết, nó không có thì chúng ta
cũng đâu cần quán cái gì!
(03:32) “Khi
có cảm thọ nơi thân, thọ, tâm, pháp của ta thì ta nên quán. Nếu thân đang thọ
khổ thì ta nên quán thọ trên thọ.”
Tức là trên
cái thân thọ khổ này, tức là cái thọ trên cái thân thọ này, cái cảm giác tức là
cái thọ của chúng ta. Mà bây giờ chúng ta quán thọ trên thọ, có nghĩa là quán
thọ trên cái thọ của thân chúng ta.
Cái thọ đây
coi như là cái cảm giác của ta, ở trên cái thọ, tức là cái chịu đựng của cái
thân chúng ta, ở trong đó chịu cái thọ đau đó, đau ít đau nhiều đó, thì chúng
ta đem cái thọ đó mà chúng ta quán ở trên cái thân của chúng ta.
Tức là thọ
khổ nơi này, chúng ta mới quán như vậy, chúng ta mới tìm hiểu cái thọ khổ nơi
cái thân chúng ta, tức là nó đau nhức cái chỗ nào đó, chúng ta mới suy tư, quán
xét cái thọ khổ này, nó từ đâu nó đến? Nớ từ cái chỗ nào mà nó đến nó làm cho
chúng ta khổ đây? Nó ở chỗ nào nó xảy ra?
Thí dụ như
bây giờ có một mụt ghẻ, mà nó từ ở đâu mà nó xảy ra cái mụt ghẻ này? Nguyên
nhân nào nó xảy ra mụt ghẻ này? Thí dụ như bây giờ chúng ta lỡ đứt tay, rồi cái
nơi đứt tay đó nó sẽ nhiễm độc, từ đó nó sẽ thành một cái mụt ghẻ, nó đau nhức,
nó làm cho chúng ta khó chịu.
Từ cái chỗ
mà xảy ra cái nguyên nhân, mà như chúng ta chặt cây củi, hoặc là làm cái gì đó,
bây giờ nó đứt cái tay đi, nó lỡ nó đứt cái tay, cỡ mà nó không đứt tay thì nó
làm sao nó đau nhức? Cho nên đứt tay, rồi từ đó chúng ta quán, suy ra từ cái
nguyên nhân xảy ra cho đến cái thọ.
Bây giờ nó
thành cái mụt ghẻ, nó đau nhức, nó hành hạ khó chịu là do cái nguyên nhân nó
như thế nào? Từ đó chúng ta mới thấy được cái nhân quả, cái sự diễn biến của
nhân quả nó đem đến cho chúng ta phải thọ cái khổ đó.
(05:17) Rồi
từ đâu nó diệt? Nghĩa là từ khi mà nó sanh ra những cái thọ khổ đó, rồi bây giờ
bắt đầu chúng ta đắp thuốc hay hoặc là chúng ta uống thuốc, lần lần nó lành đi,
thì cái thọ khổ nó diễn biến, nó lần lần nó tan biến đi. Thì chúng ta theo dõi
từng chút của cái sự thọ khổ nơi thân của chúng ta mà đang thọ một căn bệnh,
hay hoặc là đang thọ một vết thương.
Thì như vậy
là lúc bấy giờ chúng ta gọi là “trên thọ quán thọ”, để xem xét thấy, rồi từ đó
chúng ta mới, cái sự diễn biến của nó nhiều ít, để chúng ta tìm cái tánh ính
cách vô thường và tánh cách “không” của nó.
Nghĩa là
chúng ta quán xét như vậy để làm gì? Để tìm cái tánh cách nó vô thường. Bây giờ
nó nhức, một lát nữa nó sẽ giảm nhức, hoặc là bây giờ nó lở loét, rồi lát nữa
nó lần lần nó gom lại.
Thì đó là
cái thọ, nó làm cho chúng ta thấy tăng, thấy giảm, thấy ít, thấy nhiều, và từ
đó chúng ta mới biết được. Nếu mà cái thọ nó thường hằng, nó thường có thì nó
phải đau hoài hoài như vậy. Cái này lúc thì giảm, lúc thì nhiều, lúc ít, thì đó
là cái tánh vô thường của nó.
Và cho đến
khi mà nó không còn đau nữa, thì đó là cái tánh “không” của nó rồi. Bây giờ nó
“không”, tức là mình không thấy cái thọ ở chỗ nào (của) cái thân.
Như bây giờ,
như quý thầy và các con bây giờ cũng thấy rằng cái thân mình nó không có chút
nào thọ hết, thì tức là chúng ta biết rằng nó không có cái đau nhức nào hết,
thì tức là chúng ta sẽ thấy nó trở về cái tánh “không” của cái thọ rồi.
Do cái chỗ
mà chúng ta quán xét để tìm hiểu cái tánh vô thường và tánh không của chúng, vì
vậy mà chúng ta biết nó không phải là cái vật thường hằng, một cái mà có vĩnh
viễn để mà hành hạ chúng ta. Cho nên nó là tánh vô thường, vì lúc có, lúc
không.
Cho nên bây
giờ chúng ta đau cái đầu, nhưng mà tới chiều thì chúng ta hết nhức đầu, thì đó
là cái tánh vô thường của nó.
Cho nên cái
sự quán xét trên thọ, quán xét xem qua cái tánh vô thường của nó, để tìm cái mà
chúng ta lầm chấp, có người bị chịu cái thọ đó, nhưng sự thật cái thọ đó là cái
thọ chớ không có người bị chịu.
(07:20) Cho
nên trong cái luật nhân quả thì cái sự diễn biến của nhân quả nó không phải có
cái người chịu đựng nhân quả, mà cái hành động nhân quả. Là vì chúng ta cứ tạo
ra nhân ác, do đó cái thọ nó phải chịu, cái thọ phải hoạt động ở trong cái quả
của nó, nó đau khổ nhiều thôi, chớ không phải là có một cái người nào ở trong
đó chịu khổ.
Nhưng mà vì
chúng ta lầm chấp, chúng ta tưởng rằng mình đang chịu ở chỗ cái khổ đó. Nhưng
mà sự thật ra thì mình xét thấy rằng, khi đau thì mình chịu quá không nổi, dường
như là có một người chịu quá không nổi trong đó, chớ sự thật ra không có cái gì
mà chịu quá không nổi hết.
Cho nên nếu
mà chịu quá không nổi như vậy, thì Đức Phật đâu có dạy rằng, khi một cái cái thọ
mà nó đau chúng ta đến tận cùng, tận cùng cái sức chịu đựng của chúng ta, thì
lúc bấy giờ nó mát lạnh.
Một cái người
nào mà có cái sức gan dạ trước cái cơn đau, mà chúng ta đừng có để cái tâm dao
động, thì lúc bấy giờ cái thọ nó sẽ giảm lần xuống, và nó hết, tánh vô thường của
nó sẽ mất tiêu, khi nó không làm dao động được tâm ta.
Còn nếu mà
tâm ta bị đau khổ quá thì tức là cái tánh vô thường của nó sẽ tăng, nó tăng trưởng
lên, nó tăng trưởng, bởi vì vô thường mà. Nó đau ít nó sẽ tăng nhiều lên, vì
cái tâm dao động nó sẽ đau nhiều và nó trở thành cái khổ sở nhất cho chúng ta.
Và có thể nó làm cho cái cơ thể chúng ta bị hoại diệt theo cái thọ đó nữa, bởi
vì đau quá chúng ta chịu không nổi.
Cách thức
quán xét này gọi là Định Vô Lậu. Khi mà chúng ta quán xét như vậy, ở trên cái
thọ mà quán thọ như vậy, mà nơi cái thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta là bốn
cái trụ xứ này, thì cách thức đó gọi là Định Vô Lậu. Cái cách thức mà tu như vậy
gọi là Định Vô Lậu.
Cái định đó
nó làm cho chúng ta không còn khổ nữa, nó làm chúng ta không còn phiền não,
không còn tham ưu đó. Trong kinh Phật nói quán như vậy để cho cái tâm tham ưu
không có. Mà chữ “ưu” đây là sầu não, buồn khổ, nó không còn có sầu não, buồn
khổ nữa.
Cho nên cái
định mà tu tập như vậy đó, ngay trên cái sự quán xét đó để mà xả cho được cái
khổ sở đó, cái bất toại nguyện đó, thì đó là cái Định Vô Lậu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét