255- 4- CÓ CẢM THỌ THÌ MỚI QUÁN THỌ
(12:08) Và
về cái phần mà Chân Huệ hỏi Thầy thì nó có những cái bài học rất thực là, hôm
kia chúng ta học, thì hôm qua Chân Huệ hỏi Thầy. Nhưng mà vì Thầy rất bận, buổi
sáng thì Thầy mắc đi họp ở ngoài huyện để đóng góp một vài ý kiến, rồi về thì mắc
thọ thực. Rồi khi mà thọ thực xong thì lại tiếp quý thầy một chút nữa, cho nên
cái thời gian không có, do đó Thầy chỉ trả lời có một câu hỏi đầu mà thôi.
Chân Huệ hỏi
Thầy:
“Kính bạch
thầy! Để “quán thọ trên thọ”, khi ta không có cảm giác gì thì có nên quán
không? Nếu quán thì có phải là đọc từ đầu những câu Phật đã dạy không?
Nghĩa là đọc
luôn từ đầu: “Khi cảm giác lạc thọ, tuệ tri cảm giác lạc thọ. Khi cảm
giác khổ thọ, tuệ tri cảm giác khổ thọ. Khi cảm giác bất khổ, bất lạc thọ v.v” ,
đó là ở trong cái bài kinh thì nó dạy như vậy đó.
Thì hỏi Thầy:
như vậy là khi mà chúng ta không có cái cảm thọ nào hết, thì chúng ta có nên tu
nó không? Mà tu thì chúng ta phải quán từ đầu chí cuối, hay là bắt cái chỗ nào
tu, ngay cái chỗ nào mà quán cái thọ?
Cách thức
Chân Huệ hỏi Thầy như vậy đó.
(Đáp:) “Khi
ta không có cảm giác nơi thân, thọ, tâm, pháp”
Tức là bây
giờ cái cảm giác nơi thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta, bốn cái chỗ Tứ Niệm Xứ
này nó không có cái cảm giác của ba thọ. Ba thọ là thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc
bất khổ, nó có cái mà không lạc, không khổ nữa, nó ba cái thọ đó.
“…
thì ta không nên quán thọ làm gì.”
Khi nào cái
trường hợp bây giờ, ở trên bốn cái trụ xứ này, cái thân của chúng ta này, ngay
cái chân này nó đau nhức nè, thì do đó chúng ta mới đặt cái thọ trên cái thân của
chúng ta, để mà thọ quán thọ, chớ không phải trên cái thọ này mà quán cái thân,
mà thọ quán thọ, xem coi cái cảm thọ này nó như thế nào, đó gọi là trên thọ
quán thọ.
Cho nên ở
đây thì chúng ta thấy, khi mà ở trên cái thọ mà quán thọ, chớ không phải là ở
trên cái thân của chúng ta quán thọ. Nhưng mà cái thân của chúng ta nó có xảy
ra cái thọ, các thầy hiểu không?
Bây giờ cái
thân của Thầy bình thường nó không có nhức không đau gì hết, thì Thầy không có
đặt cái thọ trên đó mà Thầy quán. Còn bây giờ nó đương đau, cái đầu Thầy nhức,
hoặc cái chân Thầy nhức nè, thì nó đang thọ nè, cho nên chúng ta mới lấy cái thọ,
lấy cái pháp thọ đó, để mà quán cái thọ, để xem xét cái thọ ở trên cái thân này
nó diễn biến như thế nào, gọi là “trên thọ quán thọ” đó.
“Khi
có cảm thọ nơi thân, thọ, tâm, pháp của ta”
Ngay cái
thân, thọ, tâm, pháp, bốn cái chỗ của ta mà ta có cảm thọ, thì ta nên quán, còn
không có thì không nên quán, mà hãy tu tập cái khác đi. Chớ bây giờ nó không thọ
mà quán gì đây?
(15:15) Nó
không có cái thọ, mà bây giờ chúng ta đặt cái thọ là cái thọ chỗ nào? Phải có
cái tướng thọ chớ? Bởi vì cái nhân tướng thọ nó phải có cái tướng nó rồi. Rồi
nó phải có cái hành thọ chúng ta mới đặt cái thọ lên mà chúng ta quán chớ. Còn
(cái) này nó không có hành, không có tướng thì chúng ta quán cái gì? Cho nên nó
không có thì chúng ta không quán.
Mà chúng ta
quán là quán như thế nào? Bây giờ nó thọ lạc thì chúng ta phải quán thọ lạc, chớ
không phải chúng ta đọc hết một cái bài thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ,
các con hiểu chưa?
Cho nên
chúng ta quán, bây giờ nó thọ lạc là chúng ta quán thọ lạc thôi chớ chúng ta
không quán thọ khổ, bởi vì nó có khổ đâu mà quán? Nó đang ăn miếng ngon quá, nó
thèm nó muốn ăn nữa, thì không được, cái lạc này là cái nguy hiểm nhất, là cái
thọ khổ còn không sợ mà cái thọ lạc này lại rất sợ.
Cho nên
trong khi chúng ta đặt cái thọ lạc, chúng ta quán thọ trên cái thọ lạc này, để
mà chúng ta xem xét: Tại sao nó sanh ra cái sở thích này? Nó ham ăn nè, nó còn
muốn ăn nữa nè. Nó ăn cái bánh này rồi nó chưa có đã, nó còn muốn ăn nữa. Bây
giờ ăn một viên trôi nước nè, trời ơi nó còn thèm muốn cỡ có hai, ba viên nó ăn
cũng được nữa nè!
Do đó chúng
ta mới đặt cái thọ lạc này để mà chúng ta quán xét lại, coi cái thọ lạc này nó
sanh cái tâm dục như vậy là do cái nguyên nhân nào, cái lý nào? Trên cái đó nó
diễn biến nào mà nó làm chúng ta thèm?
“Nếu
mà thân đang thọ khổ thì ta nên quán thọ trên thọ, tức là thọ khổ này từ đâu đến,
rồi từ đâu nó diệt, thọ khổ này nó diễn biến như thế nào? Lúc thì nhiều, lúc
thì ít.”
Lúc thì nó
đau nhiều, lúc thì đau ít đó.
“… để
chúng ta tìm tánh vô thường của nó.”
Mà nếu tìm
ra được tánh vô thường thì chúng ta có sợ nó nữa không? Mà chúng ta tìm rõ được
như vậy là trên thọ quán thọ. Do đó, cái tu tập như vậy là tu tập cái định gì,
các thầy biết không? Đó là cái Định Vô Lậu đó.
Cho nên khi
mà trên thọ mà quán thọ, xem xét những cái hành, cái cách thức nó diễn biến,
cách thức từ đâu nó xảy ra, rồi nó đến nó ít, nó nhiều, nó giảm, nó thiểu như
thế nào đó, thì chúng ta đã thấu suốt được nó. Nó vô thường, nó mới lúc nó vầy,
lúc khác, lúc thì nó đau nhiều, lúc thì đau ít, lúc nó không đau.
(17:19) Do
đó những cái tánh vô thường nó như vậy mà khi chúng ta tìm ra được tánh vô thường,
cái xuất phát của nó từ chỗ nào, thì lúc bấy giờ đó, thì chúng ta đã phá vỡ nó
được. Cho nên chúng ta tìm cái tánh vô thường và cái tánh không của chúng nó.
Thì khi mà
tìm được rồi thì chúng ta sẽ phá nó đi. Chúng ta sẽ không còn nó ở trong tâm
chúng ta, chúng ta không hề sợ hãi cái tướng thọ đó nữa, và như vậy thì chúng
ta là vô lậu. Chúng ta đạt được cái vô lậu, làm cho tâm chúng ta trở về thanh
thản, an lạc, trước cái đau, cái bệnh của chúng ta mà chúng ta không còn sợ hãi
lo lắng nữa.
Đó là cái
câu hỏi của Thiện Huệ (Chân Huệ), nhưng mà còn những câu khác Thầy chưa có trả
lời hết. Nhưng mà vì không có thời gian, đến giờ Thầy dạy, nhưng mà mà Thầy
nghĩ rằng, nếu mà trả lời hết thì cái bài học của chúng ta, kế tiếp thì chúng
ta học chưa hết.
Nhưng học mà
hỏi như vậy thì Thầy thấy rất là hay, là vì nó làm sáng tỏ cho cái bài học
chúng ta thêm, chúng ta biết cách tu tập. Nếu mà không có Thầy nhắc, thì không
biết chừng đó rồi mình về mình nghĩ, rồi cái bắt đầu mình theo cái bài đó, mình
quán từ đầu chí cuối.
Mới có thọ lạc,
ăn thấy nó thèm ăn nữa, cái bắt đầu mình quán nào là thọ khổ, thọ lạc rồi thọ bất
lạc bất khổ, mình quán tùm lum hết. Rồi sau một thời gian tu vậy, kiểu đó làm
sao nó có hiệu quả được?
Coi như là
mình tu sai hết đó, mà mất thì giờ mình rất lớn, vì mình quán quá nhiều, cho
nên mình mất thì giờ rất nhiều.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét