207- 1- MINH VÀ VÔ MINH
(tiếp theo
Pháp Hành 16)
(0:02) Thiện
và bất thiện của đạo Phật xác định rất rõ. Thiện là an vui, là hạnh phúc, là
yên ấm, không có đau khổ trong đó. Mà Khổng Tử bảo: “Nhơn chi sơ, tánh bổn
thiện”, người mới sanh ra là thiện. Thiện sao lại đứa bé này lại khóc? Nếu
thiện thì phải cười chớ?
Nghĩa là chẳng
làm khổ mình khổ người, tức là cái đạo đức của đạo Phật là đạo đức nhân quả, tức
là thiện, ác. Vậy thì khi mà làm chúng ta khổ, chúng ta khóc, thì có phải là
chúng ta thiện đâu? Chúng ta đang ở trong ác pháp. Đứa bé sanh ra khóc thì đứa
bé ở trong pháp ác, chớ tại sao gọi là thiện?
Cho nên những
cái điều kiện mà xác định của một vị Thánh nhân mà còn sai thì huống hồ chúng
ta là phàm phu tục tử, làm sao chúng ta không sai? Cho nên từ cái sai đó chúng
ta mới có cái sự suy ngẫm, mới hiểu biết để chúng ta thấy không sai.
Cũng như bây
giờ, chúng ta thấy nè, kinh điển Đại Thừa cũng xác định rằng có Phật Tánh, rồi
Thiền Đông Độ cũng xác định rằng có Phật Tánh, có một vật thường hằng: thường,
lạc, ngã, tịnh. Thế rồi chúng ta suy ngẫm lại nơi cái bản thân chúng ta khi những
cái người chết rồi thì họ còn những cái gì?
Tại sao nếu
họ còn thì họ phải hiện về cho chúng ta, nói cho chúng ta biết trong khi chúng
ta đang ở trong ý thức này? Trái lại khi mà nằm mộng mị thì chúng ta thấy những
người chết. Mà sao hằng ngày chúng ta sống như thế này, sao chúng ta không thấy
những người chết về nói chuyện với mình?
Đó là những
cái cụ thể và xác định rõ ràng là người chết không có linh hồn, nếu có linh hồn
thì về.
Còn bây giờ
cái tưởng của chúng ta nằm chiêm bao, mộng tưởng mà thấy cha mẹ, ông bà mình chết,
thì đâu có nghĩa là cha mẹ ông bà mình hiện hồn về trong tưởng để gặp cái linh
hồn của mình? Mà chính cái tưởng của chúng ta đã biến hiện ra cái hình ảnh huân
tập.
(2:02) Chúng
ta ví dụ. Như ông cha của mình, như ông nội, bà nội mình chết mười năm, hai chục
năm, mà nằm chiêm bao mình thấy ông nội, bà nội mình vẫn không già hơn cái tuổi
mà khi hồi mới chết. Là như vậy sao?
Hiện giờ thì
mặt ông khác nè, râu ông khác chớ! Hồi ông chết mới có ba mươi tuổi à, hay là bốn
mươi tuổi à, mà bây giờ tóc râu lẽ ra bốn chục năm nữa, mà bây giờ mình nằm
chiêm bao, mình còn thấy ông ta sao không bạc tóc, cũng còn đen như vậy, cũng
còn cái gương mặt tuổi trẻ như vậy? Thì như vậy có phải linh hồn của ông không?
Tất cả những
cái này đều là những hình ảnh huân tập ở trong cái ý thức của chúng ta, để rồi
từ cái tưởng thức đó nó hoạt động, nó đưa ra như một cuộn phim ảnh mà thôi. Cho
nên tất cả những cái này là cái giả dối của cái tâm, của cái tưởng thức của
chúng ta tạo thành cái thế giới siêu hình.
Cho nên do
vì vậy mà chúng ta không có Minh, mà không có Minh tức là chúng ta không hiểu
thấu rõ, không hiểu thấu rõ thì chúng ta lầm lạc.
Từ lầm lạc
thì chúng ta sẽ bị người khác gạt, nói rằng con đường này là có Phật Tánh nè,
con đường này là có như thế này, thế khác, để rồi chúng ta chấp nhận nó, rồi
chúng ta đi mãi, đi mãi, cuối cùng thì Phật Tánh đâu không thấy mà thấy cuộc đời
đau khổ của mình cũng còn nguyên như trước.
Đó là nói về
cái Minh và cái Vô Minh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét