205- 7- MINH LÀ SỰ HIỂU BIẾT NHƯ THẬT DẪN ĐẾN TRÍ TUỆ VÔ SƯ
(39:05) “Minh
là sự hiểu biết các pháp như thật, thấy đời là khổ, biết rõ nguyên nhân sanh khổ,
biết rõ sự đoạn diệt - một trạng thái an lạc, thanh thản, nhẹ nhàng, biết rõ
tám nẻo đi đến đoạn tận khổ đau của kiếp người. Biết rõ trong thân này khi hoại
diệt không có linh hồn, thần thức, không có một vật thường hằng, bản thể, vạn hữu,
Phật Tánh, Chơn Như, đây gọi là Minh.”
(39:35) Người
mà biết rõ như vậy thì người đó mới gọi là Minh. Còn người mà không biết rõ, lầm
chấp nó ở trong đó là có cái này cái kia còn, hoặc là lầm chấp nó là cái ngã của
mình, đây là của mình, cái thân này của mình, cái tâm này của mình, chớ không
phải của người khác, thì cái người đó là người vô minh. Còn cái người mà biết
rõ nó không phải gì của mình hết, cho nên không lầm chấp.
Do cái sự mà
biết rõ đó, mà hồi nãy Thầy nói cái trí tuệ, thì chúng ta chưa hiểu rồi chúng
ta nhờ học, nhờ nghe mà chúng ta hiểu. Do nhờ học, nhờ nghe mà chúng ta hiểu
đó, thì cái đó gọi là trí tuệ. Bây giờ chúng ta thấm nhuần được cái lý đúng đó,
thì bằng cái thức liễu tri của chúng ta. Cho nên khi mà chúng ta không còn chấp
nữa, thì do đó nó phải có cái sự liễu tri của nó, chớ không phải là nội cái hiểu
biết đó mà nó rõ như vậy được.
Bây giờ cô
Diệu Quang hỏi kế tiếp:
“Kính bạch
Thầy! Người ta nói Vô Minh là không hiểu gì hết, và Minh là hiểu biết mọi thứ.
Có đúng không thưa Thầy ?”
Nghĩa là người
ta nghĩ, từ lâu đến giờ người ta suy nghĩ, cái chữ Vô Minh đó. Hồi nãy giờ Thầy
giải thích cái chữ Vô Minh với chữ Minh rồi, nhưng mà bây giờ trả lời lại cái
câu hỏi của cô Diệu Quang, thì cô hỏi Vô Minh có nghĩa là, người ta nói rằng
cái người mà không hiểu gì hết, nó là Vô Minh. Còn cái Minh là hiểu đủ thứ, cái
gì cũng hiểu hết, gọi là Minh. Cho nên nhiều người nghĩ là cái trí tuệ chúng
ta, người nào mà có trí tuệ là cái người hiểu biết đủ thứ hết.
Cho nên cái
hiểu biết đủ thứ đó, thì cái người đó phải là cái người có học tập, huân học biết
bao nhiêu sách vở, nghiên cứu biết bao nhiêu loại thì mới gọi là sự trí tuệ hiểu
biết đó. Còn nếu mà hiểu biết với một cái góc độ nhỏ nào đó thì chưa phải là hiểu
biết toàn diện, đây là hiểu biết cái trí tuệ chúng ta nhỏ mà thôi.
Còn cái tu tập
mà phát triển được cái trí tuệ, thì cái sự hiểu biết đó, thì như Đức Phật đã
nói cho chúng ta biết: “Những gì mà ta nói với các thầy, như cái
nắm lá cây ở trong bàn tay của ta, còn cái sự tu tập mà ta biết như
cái rừng lá cây.”
(41:47) Thì
các thầy nghĩ coi, cái rừng lá cây nhiều hay là nắm lá cây ở trong tay
nhiều? Thì cái sự mà Đức Phật đã hiểu biết, cái trí tuệ cuả Đức Phật
đã biết tất cả mọi pháp, mọi thứ ở trong thế gian này, trong cái vũ
trụ này, thì nó như rừng lá cây.
Mà hiện
bây giờ Đức Phật mà đã nói ra những cái điều mà chúng ta học tu đây,
thì nó nhằm vào cái chỗ giải quyết của chúng ta, chớ không phải là
hí luận, không phải nói cái chuyện mênh mông ở bên ngoài. Do đó thì những
cái bài pháp mà Đức Phật mà nói cho chúng ta để biết tu tập đó, thì như
cái nắm lá ở trong bàn tay.
Vậy mà cái
sự hiểu biết này, mà đến ngày nay khoa học cũng không dám bác nó
được. Lời nói của Đức Phật ngày xưa gần 2550 năm nay rồi, mà những
lời Đức Phật là những lời cụ thể, khoa học, không có cái khoa học
nào mà có thể nói rằng Đức Phật nói sai được.
Nhưng mà
các tôn giáo khác, thì trải qua một thời gian dài như vậy đó, thì nhìn
lại, vì cái huyền thoại thần thánh hóa một bậc nào đó, cho nên nhìn
lại những cái lời dạy, như ngày xưa thì trong Thiên Chúa Giáo, thì cho rằng
cái quả đất này là vuông. Nhưng mà bây giờ thì những nhà thám hiểm,
khoa học chứng minh cho rõ ràng là trái đất chúng ta tròn. Như vậy là
giáo lý kinh điển đó đã sai, khoa học đã xác định như vậy.
Còn Đức
Phật nói: “trong một cái ly nước vô lượng trùng”. Trong khi
chúng ta nhìn cái ly nước trong đâu có thấy trùng, nhưng mà Đức Phật
dám xác định như vậy. Thì bây giờ khoa học chúng ta cũng xác minh ở
trong đó có trùng.
Đó thì
chúng ta thấy, cái lời ngày xưa đức Phật nói với cái hôm nay khoa học,
thì gần như là cái lời nói của Đức Phật rất là xác thực, cụ thể.
Các nhà
khoa học thì phải dùng những cái máy móc tinh vi để mà đi tìm kiếm những
cái vi tế đó. Trái lại Đức Phật thì không cần, với cái trí tuệ của
mình, đã biết, đã nói đúng, mà từ xưa đến giờ, từ cái thời mà
người ta còn ở trong những cái bộ lạc, chứ chưa phải là thành lập những
cái nước văn minh như chúng ta bây giờ. Thế mà trong cái thời Đức Phật
đã nói, tới bây giờ nó không sai một cái gì.
Và những
cái mà Đức Phật hiểu biết như rừng lá cây, đó là trí tuệ của Đức
Phật đó, còn những cái mà Đức Phật thuyết cho chúng ta như nắm lá ở
trong tay.
Đó thì, cái
sự không hiểu biết, không có nghĩa là chữ “Vô Minh” có nghĩa là người ngu,
người không biết gì hết, nghĩa là không hiểu biết. Người ta hiểu mà
người ta hiểu lầm, như hồi nãy Thầy giải thích, đó là Vô Minh.
(44:35) Còn
Minh ở đây không có nghĩa là cái sự hiểu biết mênh mông. Theo như Đức
Phật, cái sự hiểu biết mênh mông nó cũng chẳng ích lợi gì cho mình! Mà
mình hiểu đúng pháp, đúng sự thật của nó để cái tâm mình nó không
dính mắc, thì tức là nó sé giải thoát được chính mình. Tức là mình
phải liễu tri cái pháp đó, làm sao mà thấm nhuần được, mà thấy rõ
thật sự được các pháp nó như vậy.
Phật nói
khổ, nhưng mà bây giờ thì mình cũng biết khổ chứ không phải không biết
khổ, nhưng mà cái thật sự mà khổ của cuộc đời, thật sự mà nói khổ,
thì chúng ta chưa thấy nó khổ hoàn toàn. Vì nó còn có cái lạc,
làm cho chúng ta thấy, như lời Đức Phật nói, nó không khổ hoàn toàn, Đức
Phật nói khổ mà nó có không khổ hoàn toàn như mình hiểu.
Nhưng mà Đức
Phật thấy cái chỗ lạc, đó là khổ hơn cái chỗ khổ của chúng ta. Nhưng
mà chúng ta không biết cái lạc đó là khổ, cho nên chúng ta chạy theo
cái lạc mà sợ cái khổ.
Như bây giờ
cái đầu mình nhức, thì mình sợ nhức đầu, nhưng mà ăn cái miếng ngon thì
mình thích ăn. Tức là đời nó có cái đó, và cái đó là cái làm cho
mình lầm chấp nó là ngon, nhưng mà nó là cái ảo giác, chớ không phải
là cái thật.
Bỏ vô
miệng ngon, cũng như giờ người ta tạo ra những cái bột ngọt để nấu
nướng, để bỏ vào mình ăn mình thấy ngon. Nhưng mà sự thật cái đó nó có
bổ béo gì cho cái cơ thể của chúng ta không, hay nó hại cho cơ thể
của chúng ta? Nó chỉ tạo ra cái ảo giác cho chúng ta thấy ngon mà
thôi.
Đó là
những cái cách thức mà Đức Phật thấy cái lạc của thế gian nó là con
rắn độc, cho nên chúng ta bị nhiễm cái nọc độc đó mà chúng ta bỏ
không được, cái mà đáng đau buồn nhất! Còn khổ thì chúng ta sợ rồi,
chúng ta bỏ dễ rồi! Ai mà đau nhức không sợ? Cho nên chúng ta thấy cái
thọ khổ thì chúng ta ai cũng ngán hết. Nhưng mà cái thọ lạc thì ai
cũng mê hết.
(46:21) Nhưng
mà cái lạc đó chính là cái độc nhất, cái độc hơn là cái thọ khổ của
chúng ta. Đó thì cái sự hiểu biết mà không rõ như vậy đó, thì nó là Vô
Minh. Chớ còn cái người nào thì chắc ai cũng có hiểu biết, đã là con người
thì tức là chúng ta phải có sự hiểu biết thôi.
“Còn
cái Minh của Đạo Phật ở đây cũng xác định cho chúng ta, không phải là cái sự hiểu
biết mênh mông, mà cái sự hiểu biết như thật, để chúng ta giải thoát được tâm của
mình, hiểu đúng pháp, hiểu đúng cách.
Và khi
hiểu đúng cách, đúng pháp thì tâm chúng ta ly dục ly ác pháp. Mà tâm đã ly dục,
ly ác pháp thì tâm thanh tịnh, từ cái tâm thanh tịnh đó, nó đi vào định. Từ cái
định đó nó phát ra trí tuệ, từ cái trí tuệ đó chúng ta mới hiểu một cách như rừng
lá cây.
Đó là
cái chỗ mà Đức Phật dẫn ta vào cái trí tuệ, là cái trí tuệ vô sư không có thầy
dạy, không có kinh sách dạy. Chúng ta hiểu hơn cả kinh sách của các bậc Thánh
nhân.
Thí dụ
như, không ai dám bảo rằng Khổng Tử là một vị giáo chủ của Nho giáo rằng nói
sai, nhưng mà Thầy dám nói rằng Khổng tử đã viết sai, đã nói sai. Tại sao vậy?
Tại Ngài viết sai là vì Ngài…”
(Xem tiếp
ở Pháp hành 17)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét