200- 2- TÓM LƯỢC CÁC PHÁP TU TRONG BÀI KINH TỨ NIỆM XỨ
(11:18) Như
vậy là nãy giờ Đức Phật dạy chúng ta, đầu tiên là dạy chúng ta ở
trong cái Chánh Niệm Tỉnh Giác của hai phần:
Cái phần
thứ nhất là nội về hơi thở và phần thứ hai là các hành động của
chúng ta bên ngoài, từ cái tổng quát chung của cái hành động chung là cái
thân, rồi đến cái hành động chi tiết của chúng ta đi, đứng, nằm, ngồi,
làm tất cả mọi công việc. Thì đó là đi những cái những phần đó, để
mà chúng ta tập tỉnh thức mà thôi.
Kế đó thì
cái sự tỉnh thức chúng ta có cái độ cao rồi, rồi từ đó chúng ta mới “trên
thân quán thân” tu về nhân tướng. Tu về nhân tướng thì chúng ta mới quán
nó bất tịnh, quán nó như thế này, quán nó như thế khác, chúng ta thấy
rõ ràng cái thân của chúng ta như vậy, để làm chúng ta không còn chấp ngã
nữa.
Đây là cái
phần trên thân quán thân tu về hành tướng nội, hành tướng ngoại, và
tu về nhân tướng, nhân tướng nội và nhân tướng ngoại của nó.
Đó là cái
phần để đọc, sau này thì khi mà nghe cái bài kinh này rồi, nếu mà muốn
rõ nữa thì các thầy và các con có thấy cái chỗ nào cần hỏi, hỏi Thầy
sẽ giảng. Còn bây giờ Thầy đọc như vậy có nghĩa là để chúng ta tổng
quát mà thôi. Còn khi mà chúng ta cần phải hỏi một cái gì để làm sáng
tỏ ra bài này, thì do cái sự hỏi đó nó mới làm cho chúng ta thấy rõ
ra, và chúng ta sẽ đạt được kết quả.
Đó thì bài
kinh Tứ Niệm Xứ. Cho nên khi mà viết nó ra thành sách thì Thầy phải đi
vào những cái chi tiết rất là cụ thể, rõ ràng, cho nên nó còn đòi
hỏi ở một cái thì giờ để mà làm công việc này. Cho nên ở đây giảng để
chúng ta hiểu mà tu mà thôi.
Cho nên
chúng ta muốn làm cho cái thân tâm của chúng ta thanh tịnh và làm chủ
được nó thì phải ở trên nó mà tu tập. Mà tu tập thì chúng ta quán như
vậy để cho cái tâm của chúng ta không dính mắc ở trong cái thân của
chúng ta.
(13:05) Thường
thường thì chúng ta chấp cái thân của chúng ta dữ lắm, chấp chặt lắm, cho nên
nó mới có ái kiết sử, nó mới có thương, có ghét, có giận, có hờn,
có tham, sân, si.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta không đoạn trừ được Thất Kiết Sử, mà không dẹp được cái Ngũ
Triền Cái, nó làm cho cuộc đời của chúng ta điêu đứng và tâm chúng ta
không thanh tịnh.
Mà tâm không
thanh tịnh thì đừng có mong gì mà nhập Tứ Thiền, nhập Diệt Thọ Tưởng
Định được, đừng có mong chúng ta có được cái đạo lực siêu việt.
Cho nên
những điều mà Thầy nói về tu tập, trên pháp quán pháp, điều khiển các
pháp, mà chúng ta không làm chủ được các pháp đang xâm chiếm tâm ta,
thì chúng ta không làm chủ được cái pháp mà bảo nó bay hay này kia
được. Cho nên đó là những cái khó chớ không phải dễ.
Mà nếu
không thông suốt được những cái thân bất tịnh, hôi thúi, bẩn thỉu này
thì chúng ta mãi cứ chấp cái thân là cho đẹp, rồi cứ cố gắng mà sửa sang
cho nó đẹp thêm, dầu thơm này kia. Sự thật ra nó hôi thúi là nó hôi
thúi, có gì đi nữa thì cũng che đậy bên ngoài đó mà thôi, chứ nó ở trong
nó bất tịnh vô cùng lận, nó không còn cái giá trị quý báu gì hết.
Cho nên khi đó chúng ta nên bỏ nó đi, dẹp đi.
Và cái tập
Chân Thành vấn đạo thì Thầy sẽ photo, và đồng thời photo xong Thầy sẽ gởi
cho mấy con (mỗi) người một tập, để đọc lại và nghiên cứu qua những cái
lời hỏi, để cho mình thấu rõ được cái hành động tu tập cho rõ ràng,
để nó mang lại những cái kết quả tu tập của mình.
Đến đây
thì năm giờ rồi, thôi Thầy xin nghỉ, ngày mốt có thể chúng ta tiếp tục
Tứ Niệm Xứ. Chừng nào Thầy giảng hết Tứ Niệm Xứ và Thầy mong chờ
đợi những câu hỏi của các con, để rồi Thầy sẽ coi như là mình mổ xẻ ra
cho nó hết những cái Tứ Niệm Xứ, để chúng ta biết các pháp hành.
Còn nếu
không có hỏi, không có thưa hỏi thì chúng ta khó mà hiểu. Thầy giảng rồi
coi như là lỗ tai bên đây, nó sẽ chui qua bên kia đi mất đi. Còn cái hỏi đó
chớ nó có những cái thấm thía nó làm chúng ta nhớ mà không quên. Đó thì
các con cũng như các thầy khi học thì chúng ta cần phải có sự thưa
hỏi.
Chúng ta
thấy cái chỗ nào cần thưa hỏi, chúng ta ghi chỗ đó để chúng ta tìm
hiểu. Có khi Thầy đọc qua như vậy mà Thầy không có giảng, Thầy cứ nghĩ rằng
Thầy hiểu như các con hiểu rồi, thì do đó Thầy không có giảng qua cái
chỗ đó, do cái chỗ đó mà các con không hiểu.
Từ cái danh
từ, cho đến những cái hành động tu ở chỗ đó như thế nào, thì các con
hỏi thì Thầy sẽ phân tích ra rất rõ ràng và kỹ lưỡng, để các con thấy
rõ mà tu tập và biết được cái pháp Tứ Niệm Xứ là cái pháp vi diệu
nhất, làm cho bốn chỗ này thanh tịnh nhất, mà cứu cánh nhất cuộc
đời của chúng ta tu theo đạo Phật.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt, các con nghỉ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét