199- 1- ĐỊNH VÔ LẬU TRÊN NHÂN TƯỚNG QUÁN THÂN ĐỂ PHÁ NGÃ CHẤP
(tiếp theo
Pháp hành 15)
(0:00) Như
vậy là nó tu ở trên cái thân này, quán nội ngoại thân đó, chớ không phải là ngoại
đâu. Mà ở đây thì nói quán ở bên ngoài không, thì nó không đúng, mà quán ở bên
trong không, thì cũng không đúng, mà quán nội ngoại, cả ở trong mà cả ở ngoài,
mà đây là tu về cái nhân tướng của thân chúng ta.
Bởi vì cái
bài cũng dài cho nên Thầy không đọc hết, đọc những cái đoạn mà có thể nói rằng
nó cụ thể cho cái chỗ mà chúng ta đang tu tập. Đó thì:
“Lại nữa,
này các thầy Tỳ Kheo quan sát thân này”
Bây giờ nó
còn ở trên cái nhân tướng tu tập, cho nên quan sát thân này đó, ở trong cái vị
trí của các giới, sự sắp đặt trong thân. Trong thân này nó do địa đại, thủy đại,
hỏa đại, phong đại, tức là chúng ta quán cái thân này nó do tứ đại mà hợp nhau
lại.
“Này các
Tỳ Kheo, như một người đồ tể, thiện xảo, hay một đệ tử của người đồ tể giết một
con bò, ngồi cắt ra từng mảnh, phân phần tại ngã tư đường.
Cũng vậy
này các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo quán sát thân này về vị trí các giới, về sự sắp đặt
các giới trong thân này, có địa đại, thủy đại, hỏa đại, phong đại”.
Nghĩa là như
thế này. Nghĩa là khi quán xét thân này cũng như một cái người đồ tể mổ xẻ một
con bò vậy, nghĩa là chúng ta mổ xẻ nó như thế nào?
Chúng ta thấy
nó từng cái gió như thế nào, ở trong thân này có gió, tức là phong đại. Quán bốn
cái đại mà, phong đại, rồi hơi ấm của chúng ta là hỏa đại, rồi nước ở trong
thân của chúng ta là thủy đại, rồi những cái da thịt của chúng ta, tóc, lông,
móng tay, xương, thì nó là địa đại.
Thì quán tất
cả những cái phần đó, chúng ta quán xét tất cả trong thân của chúng ta, có phải
nó nằm ở trong bốn cái đại này không?
Đó là cái
cách thức để mà chúng ta tu về cái Định Vô Lậu, quán xét cái thân của chúng ta
để nó đừng có dính mắc, nó đừng có chấp cái thân của chúng ta là cái ngã, nó rời
khỏi cái tâm tham đắm, nó là cái ngã của mình.
Cho nên mình
đặt được như vậy tức là mình khắc phục được cái sự tham ưu của mình. Đó là cái
chỗ để quán tứ đại của cái thân. Thì đây cái quán tứ đại như vậy nó cũng nằm ở
trên cái Định Vô Lậu, (2:22) đặt cái Định Vô Lậu ở trên thân quán
thân tu về nhân tướng đó.
Rồi kê, cái
bài kế nữa Đức Phật cũng dạy:
“Này các
thầy Tỳ Kheo, Tỳ Kheo như thấy một thi thể bị quăng bỏ trong nghĩa địa, một
ngày, hai ngày, ba ngày, thi thể ấy phồng lên, trương phồng lên, xanh đen lại,
nát thối ra.
Tỳ Kheo
quán thân ấy như sau: thân này tánh chất như vậy, bản tánh là như vậy, không vượt
khỏi tánh chất ấy. Như vậy vị ấy sống quán thân trên nội thân, hay sống quán
thân trên ngoại thân, hay sống quán thân trên nội ngoại thân, hay vị ấy sống
quán tánh sanh khởi trên ngoại thân”.
Nghĩa là thấy
cái vô thường, cái bất tịnh, cái hôi thối của cái thân sình lên, xọp xuống, thối
nát như vậy. Rồi mình quán xem xét từ ở trong thân nội ngoại của mình, đó là
cái lối để mà quán tu cái Định Vô Lậu đó, để cho mình đừng có cái chấp thân
mình là của mình, đừng có chấp cái thân là quý, là đẹp, coi nó, ai đụng tới nó
là dễ giận, dễ hờn đó.
Đó là cái lối
của Đức Phật để cho mình nhìn được cái thân nó hôi thúi, bẩn thỉu, cái thân nó
chẳng có ra gì hết.
Đây một cái
bài kế nữa. Bởi vì ở trên thân của chúng ta tu nó nhiều như vậy đó, để mà chúng
ta đặt cái Định Vô Lậu mà chúng ta quán xét như vậy:
“Tỳ Kheo
thấy như một cái thi thể bị quăng bỏ trong nghĩa địa, bị các loài quạ ăn, hay bị
các loài diều hâu ăn, hay bị các chim kên ăn, hay bị các loài chó ăn, hay bị
các loài dã can ăn, hay bị các loài côn trùng ăn.
Tỳ Kheo
quán thân như vậy, thân này tánh chất như vậy, bản chất là như vậy, không vượt
khỏi tánh chất ấy. Như vậy vị ấy sống quán thân trên nội thân, sống quán thân
trên ngoại thân, sống quán thân trên nội ngoại thân”.
Đó là cách
thức tu về cái Định Vô Lậu trên nội ngoại thân để quan sát thấy cái sự tan rã,
cái sự tàn tạ của côn trùng, của các loài vật ăn thịt thân của cái người chết
như vậy. Thì cái thân của chúng ta nó cũng như vậy thôi. (04:33) Cho
nên so sánh lại thì chúng ta không còn chấp cái thân nữa.
Cái cách thức
này là Phật dạy chúng ta để thấy, bởi vì ở bên Ấn Độ nó có cái rừng kêu là, người
ta lâm táng.
Nó có bốn
cái chỗ táng. Người ta hỏa táng là đem cái thân này đốt đi. Rồi người ta điạ
táng là như mình đó, mình chôn cái thân này hôn ở trong đất đi, đào cái lỗ mình
chôn đi gọi là địa táng. Rồi người ta thủy táng, là người ta cột một cái cục đá
hay hoặc là người ta tẩm liệm mình trong một cái quan tài, rồi người ta đem mấy
cục đá người ta treo ở trên cái quan tài đó, rồi người ta thả xuống nước, rồi
nó chìm ở dưới sông đi, do đó gọi là thủy táng. Còn cái lâm táng, thì người ta
đem cái thân thây ma đó, người ta đem vô trong rừng, người ta bỏ đó ở trong cái
rừng đó.
Cho nên vì vậy
mà chó, hay hoặc là chim kên, hay hoặc là những loài ăn thịt dơ thịt thối đó,
thì chúng sẽ đến xé cái thây ma đó nó ăn. Rồi từ đó thì chúng ta đi vào trong
cái rừng đó chúng ta quan sát, chúng ta thấy cái thân của con người nó như vậy
đó.
Cái đầu, cái
chân, cái tay, con chó, con vật nó gặm nó xé, nó tan nát, nó rách rưới, nó thấy
mà ghê tởm, nó không có còn cái gì mà gọi là chúng ta thấy đẹp đẽ cả hết, làm
cho chúng ta thấy ghê gớm.
Đó là cái
cách thức mà để chúng ta quán xét, tức là cái Định Vô Lậu đó, chúng ta quán, ở
trên cái định đó mà chúng ta đặt cái thân của chúng ta mà chúng ta quán.
Cho nên nội,
ngoại thân, từ cái trong, cái ngoài, ruột, gan, phèo, phổi của mình, đều là
mình thấy được cái sự bị xé, cắn hoặc là vày bừa ở trong đất nó dơ bẩn rồi kia
nọ, để chúng ta thấy chúng ta không còn có thương cái thân của chúng ta nữa,
không có còn ưa cái thân của chúng ta nữa.
(6:20) Đây
kế nữa thì cũng Định Vô Lậu đây nữa:
“Tỳ Kheo
như thấy một thi thể bị quăng bỏ trong nghĩa địa, với các bộ xương còn liên kết
với nhau, còn dính thịt và máu, và còn các đường gân cột lại; với các bộ xương
còn liên kết với nhau không còn dính thịt, nhưng còn dính máu, còn được các đường
gân cột lại; với các bộ xương không còn dính thịt, dính máu nữa, còn lại các đường
gân cột lại; chỉ còn có xương không dính lại với nhau nữa, rải rác chỗ này chỗ
kia.
Ở đây là
xương tay, ở chỗ kia là xương chân, ở đây là xương ống chân, ở chỗ kia là xương
bắp vế, ở đây là xương mông, ở chỗ kia là xương sống, ở đây là xương sườn, ở
đây là đầu, chỗ kia là xương cánh tay.
Tỳ Kheo
quán thân thấy như vậy, thân này tính chất là như vậy, bản tánh nó như vậy,
không vượt khỏi tánh chất này.
Như vậy vị
ấy sống quán thân trên nội thân, hay sống quán thân trên ngoại thân, hay sống
quán thân trên nội ngoại thân. Hay vị ấy sống quán tánh sanh khởi trên thân.
Hay vị ấy sống quán tánh diệt tận trên thân. Hay vị ấy sống quán tánh sanh diệt
trên thân.
Có thân
đây, vị ấy sống an trú, chánh niệm, tỉnh giác như vậy. Và vị ấy sống không
nương tựa, không chấp trước một vật gì ở trên đời này”.
Vì mình thấy
cái thân mình như vậy đó, thì mình không còn chấp trước, mình không còn dính mắc
cái vật gì, không còn ham muốn gì nữa hết. Vì thấy cái thân người ta như vậy,
thân mình nó cũng vậy thôi, cho nên từ đó mình không còn có ham muốn cái gì hết.
Cho nên do
cái chỗ mà quán xét này, từ đó cái ái kiết sử của mình mình cũng dứt bỏ nữa,
mình không thấy mình phải thương ai, cũng cái thân thiệt là nó tồi tệ, nó không
thể nào tưởng tượng nổi được.
Cho nên từ
đó vật gì mình cũng bỏ hết, không còn ham thích một cái gì nữa hết, nghĩ cái
thân mà mình nhìn trước mắt với thân mình nó cũng chẳng khác chút nào hết.
Cho nên quán
từ cái nội, ngoại, rồi nội ngoại thân của mình, rồi trên thân mình quán tánh
sanh diệt của nó, nó cũng y như vậy. Rồi quán tánh diệt tận nó, nó cũng vậy.
Cho nên đó
là những cái lời Đức Phật đã dạy chúng ta để chúng ta quán xét, làm cho tâm của
chúng ta nó không còn dính mắc, chấp đắm nữa.
Đó là những
bài để cho chúng ta học về cái Định Vô Lậu, để chúng ta biết để mà quan sát
“Tỳ Kheo
như thấy một thi thể bị quăng bỏ trong nghĩa địa, chỉ còn toàn bộ xương trắng
màu vỏ ốc, chỉ còn một đống xương lâu hơn ba năm, chỉ là xương thối trở
thành bột.
Tỳ Kheo
quán thân ấy như vậy, thân này tiánh chất là như vậy, bản tánh là như
vậy, không thể vượt khỏi tánh chất ấy. Như vậy vị ấy sống quán thân
trên nội thân, hay sống quán thân trên ngoại thân.”
(09:21) Nghĩa
là Đức Phật nói khi mình thấy cái bộ xương đó, rồi cái bộ xương đó nó
chỉ còn cái hôi thúi của nó thôi. Nó chỉ còn có cái bột hôi thúi đó thôi.
Thì chúng
ta thấy, chúng ta có đi hốt cốt chúng ta thấy, xương chúng ta khoảng mười
năm, hai chục năm nào đó, hốt lên chúng ta thấy còn có cái nắm bột ấy
thôi, mà cái nắm bột đó nó hôi thối chớ nó không phải nó… Cho nên các con
thấy, khi ma mang những cái hài cốt ở Hóc Môn về đây để trong nhà, chúng
ta nghe cái mùi hôi, cho nên chúng ta chôn hết. Đó thì, nó có cái mùi hôi
thúi.
Nếu mà
chúng ta trực tiếp mà chúng ta nhìn thấy cái nắm xương nó mục, nó mục
hết nó không còn cái xương nào, nó mục thành ra nó còn cái chất bột hôi
thúi đó thôi. Đó thì, có đi hốt cốt, có đi lấy cốt thì chúng ta thấy
được cái này rõ ràng lắm.
Cho nên khi
mà thấy như vậy rồi mới xét cái thân của mình, nó còn cái gì? Nó đâu
có cái gì mà trường tồn? Nó cũng trở thành một nắm bột hôi thúi
đó, một ngày nào nó có ra gì đâu. Cho nên khi mà quán xét thấy như vậy
rồi mới quán xét lại cái bản thân của mình.
Cho nên
Phật nói: “Trên thân quán nội thân, ngoại thân để thấy tính chất
nó như vậy.”
Do quán cái
thân của mình từ đó̉ mình không còn chấp đắm, dính mắc nữa, cho nên mình
không còn có bị ái kiết sử, bị tất cả sự thương ghét nó làm cho mình
đau khổ, hay hoặc là bị những cái sân hận, phiền não, nó làm cho mình đau
khổ nữa. Mà mình xả bỏ, mình thấy mình ngao ngán cuộc đời quá, không
có gì hết, cái thân này quá khổ đau, cho nên bỏ hết.
Đây là trên
thân quán thân. Rồi kế tiếp là trên thọ quán thọ.
Thầy xin dừng
lại, ngày khác mình sẽ tiếp tục ở trên cái phần trên thọ quán thọ, rồi trên
tâm quán tâm, rồi trên pháp, để nghe Phật dạy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét