191- 4- SỰ PHÂN CHIA VÀ PHÁT TRIỂN CỦA BẮC TÔNG VÀ NAM TÔNG
(15:39) *Hỏi:*
“Kính bạch Thầy! Tại sao lại có sự phân chia Phật giáo thành hai trường phái, Bắc
Tông và Nam Tông? Sự phân chia này mỗi trường phái mang một đặc tính gì và giúp
ích gì cho sự trường tồn của đạo Phật?”
Đáp: “Sau khi Đức Phật tịch,
giáo đoàn không ai điều khiển, nội số tu sĩ trẻ phát triển kiến giải của mình,
soạn kinh, viết sách luận theo sự hiểu biết của mình. Các vị Trưởng lão lớn tuổi
không ngăn được sự phát triển của tuổi trẻ, đã làm lệch lạc Phật pháp quá nhiều.
Muốn bảo trì Chánh Pháp, các vị trưởng lão quyết tâm giữ chánh pháp của Phật,
không cho vị nào thêm bớt một chữ vào tạng kinh đã được kết tập.
Các vị
Tỳ Kheo trẻ tuổi không bằng lòng nên nhóm họp nhau, bàn bạc riêng tư với nhau,
từ đó chia làm hai bộ phái:
Một:
Thượng Tọa Bộ, bây giờ gọi là Nam Tông. Vì Thượng Tọa Bộ các vị tu sĩ giữ gìn tạng
kinh Nguyên Thủy, đi về phương nam hoằng hoá độ sanh truyền đạo Phật sang các
nước ở phương nam nên gọi là Nam Tông.
Hai: Đại
Chúng Bộ, bây giờ gọi là Bắc Tông, kinh sách tự soạn ra theo kiến giải của
mình, nên kinh sách được gọi là kinh sách phát triển Đại Thừa. Kinh sách này chỉ
dựa vào một số pháp môn trong kinh sách Nguyên Thủy rồi thêm chân, thêm râu
ria, đệm vào những pháp môn của ngoại đạo đủ loại mê tín, thiếu thực tế cụ thể,
thiếu pháp hành và mang nhiều tính chất trừu tượng. Trường phái này đi truyền
giáo về các nước phương bắc nên gọi là Bắc Tông.
Nam
Tông giữ gìn đặc tính nguyên thủy của Phật pháp. Bắc Tông thì phát triển và hòa
nhập vào phong tục tập quán và các tôn giáo khác của mỗi nước, nên Phật giáo Bắc
Tông không còn mang tính chất nguyên thủy của lúc ban đầu, y áo, ăn, mặc, lối sống
không còn giống như Phật giáo lúc Đức Phật còn tại thế.”
(17:52) Nghĩa
là quý thầy thấy, bây giờ đó, y áo của phái Bắc Tông, ở Nhật Bổn thì nó cũng
khác, ở Trung Hoa nó mặc cũng khác, đến Việt Nam rồi nó cũng khác. Nó không có
một cái hình thức thống nhất như thời Đức Phật. Nhưng nguyên thủy Nam Tông thì
nó vẫn giữ, đến nước nào thì nó cũng vẫn giữ y cái y áo của đức Phật, cái hình
thức ở bên ngoài của Nam Tông nó vẫn giữ nguyên.
Còn Phật
giáo Bắc Tông, nó qua Nhật Bổn thì cái áo cái y của nó khác rồi, nó không giống
như ở Nam Tông, ở Bắc Tông của Việt Nam . Rồi Bắc Tông của Trung Hoa thì nó ảnh
hưởng ở Việt Nam rất nhiều, cho nên Việt Nam mình mặc y áo thì nó giống Trung
Hoa, từ cái áo tràng, cái áo này kia rồi cũng giống Trung Hoa. Còn Nhật Bổn,
coi vậy chớ nó không có ảnh hưởng Trung Hoa nhiều, nên cái y áo của nó theo cái
lối y áo của dân tộc nó.
Cho nên cái
áo mà các con mặc đó, là áo của Trung Hoa, chớ không phải của Việt Nam mình.
Nhưng nó khéo léo hơn nữa là người Việt Nam mình lấy cái màu của người dân cày
ruộng của mình đó, tức là màu đà đó mà làm cái áo tu sĩ của mình. Đó, người Việt
Nam mình nó cũng còn giữ được cái bản chất của Việt Nam mình.
Phật giáo
thay đổi như vậy đó, nghĩa là tới cái y áo nó cũng không còn giữ cái nguyên chất
cái nguyên thủy của nó nữa.
“Phật
giáo Bắc Tông còn mang cái danh Phật giáo, còn pháp môn tu tập đầy ắp những ảnh
hưởng pháp môn của ngoại đạo. Sự trường tồn và phát triển của Phật giáo Bắc
tông là sự trường tồn phát triển của giáo pháp Ấn Độ, của các tôn giáo Ấn Độ
mang tên Phật giáo mà thôi.
Phật
giáo Nam Tông còn giữ được sắc thái Phật giáo, giáo lý còn những bài kinh chính
gốc.”
Nghĩa là
trong giáo lý của Phật giáo Nam Tông thì nó còn những cái bài kinh chính gốc.
“Tuy
cũng có những sự thêm bớt nhưng không làm mất tính chất nguyên thủy. Phật giáo
Nam Tông không bị ảnh hưởng của các tôn giáo khác, nhưng vẫn bị ảnh hưởng phong
tục tập quán của con người.”
(19:56) Nghĩa
là nó đến các xứ mà nó truyền đạo thì nó bị ảnh hưởng tập quán của cái xứ đó,
cái tập quán cái phong tục của xứ đó, nhưng mà nó không có mất cái tính chất
nguyên thủy của nó.
“Sự
trường tồn và phát triển Phật giáo Nam Tông là sự trường tồn phát triển Phật
giáo chính gốc, nhưng các sư tu hành bị ảnh hưởng Phật giáo Bắc Tông,”
Cái phần nhiều
là hiện bây giờ thì các sư đều có chịu ảnh hưởng của Bắc Tông hết.
“Nên
đã không sống không đúng giới luật.”
Phần nhiều
là các sư bên Nam Tông bây giờ nó không sống đúng giới luật là vì ảnh hưởng của
Bắc Tông.
“Tu
thiền định không có người tu chứng hướng dẫn, tự kiến giải tu tập, nên đã lạc
hướng như Thiền Minh Sát Tuệ tĩnh lặng của thiền sư Ajahn Chah không đúng Chánh
Pháp của Phật đã lạc vào định tưởng.”
Đó là tất cả
những cái mà con hỏi Thầy về Bắc Tông và Nam Tông, thì Thầy phân tích để cho thấy
được cái sự lầm lạc của hai cái tông phái này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét