175- 4- TU LÂU HAY MAU LÀ DO NHIỀU ĐỜI HUÂN TU, KHÔNG PHẢI DO TUỔI
TÁC
(11:36) Bây
giờ câu kế nữa.
*Hỏi: “*Kính
bạch Thầy! Người tuổi trẻ…”
Như vừa rồi
Thầy có nhắc lại cái câu hỏi này, thì ở đây Thầy trả lời luôn để viết thành văn
luôn:
“Kính bạch
Thầy! Người tuổi trẻ và người nhiều tuổi tu có gì khác nhau, giống nhau? Theo
chỗ con hiểu, người trẻ tuổi ít huân tập ở đời nên dễ tu hơn, người nhiều tuổi
do huân tập các pháp thế gian nên khó tu hơn, hay do luật nhân quả mà người trẻ
tuổi và người nhiều tuổi nhiễm tập nhiều đời, tốt hay xấu mà dẫn đến tu lâu hay
mau là do duyên nghiệp này?
Đáp: “Ở đây sự huân tu không
phải ở một kiếp, nên không thể so sánh tuổi trẻ và nhiều tuổi được!”
Nghĩa là bây
giờ đó mình đang ở trong cái đạo tràng này, ai cũng có duyên tu hết, nhưng mà
có người tu mau mà có người tu lâu, là tại sao?
Là tại vì
cái người mà tu mau đó, họ đã huân nhiều cái đời, đã tu trước rồi. Còn mình có
gieo cái duyên tu chớ mình chưa có tập luyện, cho nên mình dù là có tuổi trẻ đi
nữa, mình cũng tu lâu nữa.
Mình mới có
tu có kiếp này à, còn người ta tu đã năm, ba kiếp rồi, cho nên bây giờ người ta
nhiếp tâm cái nó vô, người ta xả cái tâm quá dễ dàng, người ta ly dục ly ác
pháp nó dễ, là vì nhiều đời người ta có xả rồi.
Còn bây giờ
mình mới nghe đó, mình tập, mình cố gắng, mình giữ gìn đủ cách, mình tập luyện
từ Chánh Niệm Tỉnh Giác cho đến Định Niệm Hơi Thở, rồi Định Vô Lậu để mình xả
ác pháp, mình mới tu cho nên mình xả rất là khó khăn, nó cứ tới lui.
Chớ không phải
là người tuổi trẻ là người mà vào tu là không có nhiễm. Mình nghĩ rằng nhiễm có
cuộc đời này thôi, chớ sự thật ra mình đã nhiễm nhiều đời. Thầy nói thí dụ như
một người tuổi trẻ vào tu, mà nhiều đời họ nhiễm, cái nhiễm đó nó sẽ đánh thức
họ hoài.
(13:32) Họ
đời này họ đâu có nhiễm, họ vào tu thí dụ tám tuổi, hay là ba tuổi, hay là năm
tuổi, họ đến, họ ở tu trong một cái chùa với một vị chân tu giới luật thanh tịnh,
nghiêm túc. Do đó họ đâu có bị nhiễm gì đời đâu, nhưng mà họ lại tu rất là khó.
Nhiều khi họ
nói, họ chưa biết đời thì họ tu khó hơn là những cái người đã biết đời rồi bỏ dễ,
họ luận như vậy. Nhưng sự thật ra đời của họ huân tu nó quá ít trong những cái
đời trước chớ không phải là trong hiện đời.
Cho nên dù họ
có cái duyên phước được gặp Phật pháp tu, nhưng mà cái nhân đời của họ nó nhiều,
nhiều kiếp huân. Cho nên tới đây trong cái sự tu tập của họ nó vẫn có những cái
nghiệp đời của họ, cái sức thu hút của đời, ham muốn của đời nó đánh mạnh họ.
Nó đánh mạnh bằng cách này, bằng cách khác để nó bạt họ ra khỏi cái môi trường
tu, nó làm cho họ mất đi cái tu hành.
Đó là cái
nghiệp đời trước của họ chớ không phải là cái nghiệp đời nay, bởi vì đời nay họ
đâu có nhiễm? Nhưng mà đời trước họ đã bị nhiễm rất nặng.
Nhưng mà họ
gieo duyên Phật pháp, có cái duyên cúng dường, có cái duyên quý báu Chánh Pháp
của Phật. Họ có thể vì Phật, vì Pháp bảo của Phật mà họ dám hy sinh họ, họ dám
chết. Nhưng mà cái duyên đó họ có nhưng mà vì họ không có cái duyên tu nhiều đời.
Còn cái người
mà tu nhanh là nhờ họ nhiều đời họ huân tu, họ nỗ lực, họ gạn lọc thân tâm của
họ, cho nên trong kiếp này họ tu rất nhanh.
“Tu
lâu hay là mau là do nhiều đời đã tu tập, chớ không phải trẻ tuổi dễ tu mà nhiều
tuổi khó tu.
Tu
theo đạo Phật chỉ có sự quyết tâm và đầy đủ nghị lực, gan dạ, chặt đứt, bứt bỏ
những gì đang ràng buộc, trói buộc đưa đến sự đau khổ.”
Nghĩa là cái
người mà tu theo đạo Phật, là có cái sự quyết tâm rất là cao. Khi mà hiểu biết
được cái đời con người là khổ thì họ quyết tâm, họ nghị lực. Họ quan sát cái gì
mà đang trói buộc họ, để đưa họ đi đến cái chỗ khổ đau của đời họ?
Họ quan sát,
từ cái nhà cửa, của cải, tiền bạc, từ anh em, chị em, cha mẹ, tất cả những cái
này, mà Đức Phật gọi là ái kiết sử, nó là một cái sợi dây vô hình nhưng mà trói
rất chặt.
(15:56) Từ
đó chúng ta biết được rõ ràng là những cái này là những cái làm cho chúng ta
đau khổ, làm cho cuộc đời chúng ta phải trôi lăn trong nhiều kiếp để mà tái
sanh luân hồi, thọ lấy đời này đến đời khác đều là đau khổ. Thương ghét cũng là
đau khổ, thương ghét là ác pháp, như Thầy đã giảng.
Do đó chúng
ta biết rằng phải đem hết sức lực của mình, chặt đứt! Bởi vì thí dụ như bây giờ
mình thương mẹ mình, mà mình chặt đứt, đừng có để cho nó nhớ nghĩ nữa, thì nó
làm cái khổ tâm mình rất lớn, mà mình đã biết được đạo rồi thì chặt đứt cái này
để mà cứu mẹ mình, chớ không phải ngồi đây mà nhớ mẹ, thương mẹ, hay hoặc
thương cha mình trong cái cảnh cơm không có ăn, áo không có mặc, mình phải nghĩ
cách nào làm cho bà có cơm ăn áo mặc, thì cái đó là cái sai của mình.
Khi mình biết
Phật pháp, mình phải chặt đứt tất cả những cái này, để cho mình được giải
thoát, từ đó mình mới đem cái sự giải thoát này mà hướng dẫn cha mẹ mình đi đến
con đường giải thoát.
Mặc dù là
cơm không có ăn, áo không có mặc, nhưng giải thoát quý hơn là đem cơm đem áo đầy
đủ cho cha mẹ mình, mà vẫn trôi lăn trong lục đạo, vẫn chịu thọ khổ từ đời này
đến đời khác.
Đó thì cái
người chỉ tu theo đạo Phật, chỉ có cái sự quyết tâm và đầy đủ những cái nghị lực
gan dạ như vậy mới dám chặt đứt, mới bứt bỏ, chớ cái tình cảm mà chúng ta nối
liền với những người thân của chúng ta rất là khó chớ không phải dễ.
“Nếu
chưa chặt đứt, bứt bỏ được thì hãy theo lời Phật dạy: “Quán từ bỏ tôi thở vô,
quán từ bỏ tôi thở ra!””
Đó Thầy đã dạy
rồi đó các con thấy, trên thân quán thân về hành cái tướng nội của nó, quán từ
bỏ.
(17:30) Cho
nên ở đây Thầy lặp lại để chúng ta thấy rằng, khi mà chúng ta bứt chưa được thì
chúng ta hãy bứt cho được.
Mà bây giờ
cái nghị lực, cái gan dạ của chúng ta nó cố gắng nó bứt, nó lìa, nhưng mà ngồi ở
trong chùa thì chúng ta vẫn nhớ cha nhớ mẹ, nhớ dòng họ, anh em chị em, hoặc là
nhớ tiền nhớ bạc hoặc là nhớ xe nhớ cộ, hoặc là nhớ đủ cách đủ loại ở trong đó.
Do đó thì chúng ta phải tu như thế nào, phải tập như thế nào?
Bởi vì mình
thấy cái tâm mình bây giờ mình quyết mà nó chưa có dứt được, chưa có chặt đứt
được. Cho nên chúng ta phải quán, như lời Phật dạy, “Quán từ bỏ tôi thở
vô”, tức là nương vào cái Định Niệm Hơi Thở mà nhắc ở trong tâm chúng ta phải
từ bỏ, thì trong tâm chúng ta biết là từ bỏ cái gì?
Bây giờ
chúng ta đương nhớ mẹ mình, bứt rứt trong lòng của mình hết sức, đương thương
nhớ bà mẹ của mình, thì bây giờ đó mình biết cái trạng thái tâm của mình, vậy
thì trong khi mình “quán từ bỏ tôi thở vô, quán từ bỏ tôi thở ra”, tức
là từ bỏ cái lòng thương mẹ đang dày vò trong tâm mình.
Hay hoặc là
bây giờ mình đang giận hờn nè, thì mình quán từ bỏ cái gì? Quán từ bỏ cái tâm
sân của mình. Cái gì mà đang ở trong lòng của mình thì ngay đó là mình quán, tức
là nương vào cái hơi thở mà tu, nhắc cái tâm của mình, dùng cái pháp hướng quán
từ bỏ đó.
“Cho
nên ở đây Phật dạy “Quán từ bỏ tôi thở vô, quán từ bỏ tôi thở ra”, hay “Quán đoạn
diệt tôi thở vô, quán đoạn diệt tôi thở ra.”
Đó là
những cách thức tu tập chặt đứt, bứt bỏ. Ai là người siêng năng thì tu mau, ai
là người lười biếng thì tu lâu.”
Nghĩa là
mình biết được pháp đó rồi, hàng ngày mình cứ lo mình quán, mình chặt đứt bứt bỏ
cho hết, xả bỏ ra hết, thì chắc chắn là cái tâm trạng đang thương nhớ đó, cứ
hàng ngày nương vào hơi thở, cứ quán từ bỏ. Và đồng thời cái tâm mà nó nhiếp ở
trong cái hơi thở như vậy, nó đâu còn nhớ còn thương gì! Cho nên ngay cái chỗ
hơi thở đó chúng ta đã từ bỏ rồi.
Mà cái quán
từ bỏ nó lại nhắc cái tâm của chúng ta, cho nên bây giờ chúng ta lìa cái hơi thở
ra, thì chúng ta thấy cái tâm thanh thản, không còn nhớ thương nữa, tức là
chúng ta đã từ bỏ, chúng ta đã làm được. Đó cách thức tu là tu như vậy đó.
Đó là trả lời,
ở đây là cái trả lời tuổi trẻ và tuổi già, để cho biết được cách thức mà chúng
ta tu mau hay là nhanh.
Nhưng mà dù
sao đi nữa, nếu đời trước chúng ta có tu nhiều kiếp thì đời này chúng ta chỉ nhắc
một lần, hai lần là chúng ta xong. Còn đời trước chúng ta chưa tu, thì đời nay
chúng ta phải nhắc một trăm lần, hai trăm lần nó mới được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét