174- 3- CHỌN CÂU PHÁP HƯỚNG PHÙ HỢP THÌ MỚI CÓ HIỆU QUẢ
(02:27) Bây
giờ về phần vấn đạo thì thầy Chân Thành hỏi Thầy:
“Kính bạch
Thầy, con dùng câu pháp hướng “Thân tâm như cục đất, phải ly dục ly bất thiện
pháp, không còn tham, sân, si, không còn trộm cắp, không còn sát sanh, không
còn dâm dục, không còn nói vọng ngữ, không còn nói lời phù phiếm, không nói lời
hung ác, không nói lời lưỡng ngữ!” để tu tập Tứ Chánh Cần.
Ngoài giờ
thời khóa đã qui định, trừ lúc ngủ còn thì lúc nào rỗi là con tu để nhắc tâm
không phóng dật thay cho những câu pháp hướng khác. Câu pháp hướng này là chủ lực
cho việc tu tập hằng ngày của con. Như vậy có được và đã đúng phương pháp tu
chưa?”
Đó là thầy
Chơn Thành, thầy đã lập một cái câu pháp hướng rất dài và gồm hết trong đó nó
có những cái giới luật và nó cái những cái thiền định, cái Sơ Thiền đó, ly dục
ly ác pháp đó, và còn có ba độc tham, sân, si nữa.
Cho nên do
cái câu pháp hướng như vậy, thầy hỏi nghe thì nó rất là đầy đủ, rất là trọn vẹn
dữ lắm đó, nhưng mà hỏi Thầy coi nó đúng chưa, hay hoặc là nó còn thừa, hay hoặc
là nó thiếu cái nào để cho Thầy bổ túc thêm câu pháp hướng.
Vì như các
con cũng đã biết rằng trong con đường tu của đạo Phật, cái pháp hướng nó có cái
một quyền lực, nó có một cái đạo lực, nó có một cái oai lực, nó có một cái thần
lực. Từ chỗ biến cái trí tuệ bén nhạy cho đến trở thành một cái đạo lực siêu việt,
thì từ cái pháp hướng đó mà sanh ra, ngoài cái pháp hướng thì nó không có sanh
ra.
(4:20) Nhưng
mà đặt cái trạch pháp một cái pháp hướng, tức là chọn lựa một cái câu để trở
thành pháp hướng, rất là khó, nó không đơn giản đâu. Cho nên coi vậy chớ trạch
pháp đúng thì nó hiệu quả, mà trạch pháp không đúng trong cái trạng thái, cái
vai trò của nó đang có phận sự để làm cái việc đó, mà mình đặt sai tên, sai tuổi
của nó rồi, thì tức là nó không có hiệu quả đâu.
Cho nên ở
đây thầy Chơn Thành đưa ra, nêu ra cái chỗ câu hỏi này có mục đích là nhắc nhở
các con cũng như các thầy, khi đặt một cái pháp hướng thì phải có một sự chọn lựa
rất kỹ.
Cho nên
trong Thất Giác Chi, Phật nói Trạch Pháp Giác Chi đó, nếu không thì Đức Phật
đâu có dạy là trạch pháp làm gì? Trạch pháp tức là phải chọn lựa rất kỹ, nó là
một cái pháp giác chi, nó chỉ cho đó là cái Bồ Đề, mà Bồ Đề có nghĩa là giải
thoát. Trạch một cái pháp đó ra để cho nó làm cho mình được giải thoát.
Thí dụ như “Tâm
như cục đất, không còn tham, sân, si nữa!” thì có phải tâm mình như cục đất
mà không còn tham sân si, thì nó giải thoát chớ?
Cho nên cái
trạch pháp một cái câu pháp mà nó như vậy, gọi là Trạch Pháp Giác Chi. Một cái
câu làm cho thân tâm mình được giải thoát, cho nên gọi là trạch pháp. Trạch
pháp nghĩa là chọn lựa, mà chọn lựa rất là kỹ, mà chọn lựa trong cái câu pháp
đó, để làm cho mình trở thành giải thoát, trở thành Bồ Đề đó, giác chi là Bồ Đề
đó.
Cho nên cái
câu pháp mà chọn lựa như vậy để làm cái pháp hướng, nó không phải mình đụng đâu
mình cũng nói đại, hay hoặc là mình ghi đại, không phải đâu! Mình suy nghĩ kỹ
coi cái tâm mình lúc bấy giờ nó như thế nào?
(06:01) Lúc
bấy giờ nó đang sân nè, hay hoặc là đang vô minh nè, hay hoặc là đang tham muốn
cái gì, hay hoặc là nó còn thích cái gì, thì mình đặt cái câu pháp hướng cho
đúng cái tâm trạng của mình lúc bấy giờ, thì mình nhắc nó thì nó có hiệu quả.
Đó thì, phải
hiểu được cái trạng thái tâm của mình thì trạch pháp nó mới tốt.
Đáp: “Trạch Pháp Giác Chi là tìm một
câu hay chọn một câu pháp hướng cho đúng thời điểm.”
Đúng cái thời
điểm, tức là cái thời điểm đó, cái tâm trạng mình cái gì đó, cái hoàn cảnh đó
nó xảy đến cho mình, và cái tâm trạng của mình lúc bấy giờ nó đang ở trong cái
tâm trạng gì?
Nó bình thường
hay hoặc nó giận hờn, nó phiền não, nó đau khổ như thế nào đó, thì cái câu pháp
hướng nó phải chọn rất kỹ để cho nó đúng cái thời điểm đó, và nó đúng cái tâm
trạng đó, cái hoàn cảnh đó, thì mình hướng tâm mình nhắc thì nó hiệu quả.
“Nếu
câu pháp hướng đó không có hiệu quả thì phải chọn câu pháp hướng khác tùy ở đặc
tướng của mọi người.”
Mình đã đặt
cái câu pháp hướng đó, nó đúng với cái tâm trạng, cái hoàn cảnh, cái thời điểm
nó đúng, nhưng tại sao nó lại không có hiệu quả? Nó không có hiệu quả, cho nên
mình mới xem lại cái khả năng của mình. Cái câu đó nó dài quá, nó làm cho mình
lộn xộn, lúc nhớ lúc quên, thì tức là nó đã do cái đặc tướng mà mình không nhớ
được. Do đó mình phải làm cho nó ngắn lại, để cho mình tiếp nhận nhanh và ra lệnh
cho nó gọn, thì cái tâm mình nó chịu ra lệnh hơn là nó chịu nhắc nhở suông.
Cũng như có
đứa trẻ thì nó chịu ngọt ngào, mà có đứa trẻ thì làm dữ nó mới nghe theo, còn
có đứa thì khuyên lơn nó nó nghe theo liền.
Cho nên cái
pháp hướng, thì chúng ta dùng để mà điều khiển cái thân của chúng ta, cái tâm của
chúng ta, nó cũng như là chúng ta biết thiện xảo, hay là khéo léo để mà hướng dẫn,
hay hoặc là dạy dỗ một đứa trẻ, hay hoặc là một con vật.
Thí dụ như,
chúng ta biết cái tính của con voi hay con ngựa đó, cái tính nó như vậy, cái đặc
tướng nó như vậy, cho nên mình dụ dỗ như vậy, mà mình không có nạt nộ nó. Còn
mình biết cái đặc tướng của nó như vậy đó, thì mình nạt nộ hơn là dụ dỗ, tùy
theo cái chỗ đặc tướng đó.
Cho nên ở
đây chúng ta cũng phải quán xét được cái đặc tướng của chúng ta, từ đó cái câu
pháp hướng chúng ta phải chọn phải đúng ở chỗ đặc tướng đó nữa.
“Câu
pháp hướng trên của con…”
Đây là Thầy,
bởi vì Chân Thành hỏi Thầy câu pháp hướng đó có đủ hay không đó, cho nên Thầy
giải thích cái phần trạch pháp, trạch cái câu pháp hướng ra, để cho các con biết
chung là các con phải chọn lấy cái câu cho đúng thời điểm, đúng tâm trạng, đúng
hoàn cảnh, rồi còn tùy ở cái đặc tướng của mình nữa.
Còn bây giờ
trả lời cho câu của Chân Thành:
“Câu
pháp hướng của con trên đây, tuy đầy đủ nhưng lại thừa, thừa như thế nào?
Không
còn trộm cắp, không còn sát sanh,…”
Nghĩa là bây
giờ Chân Thành thì đâu có còn trộm cắp, không còn sát sanh nữa mà nói không còn
trộm cắp, không còn sát sanh? Thì đó là thừa ở trong cái câu pháp hướng rồi.
Bây giờ mình đâu có trộm cắp, đâu có sát sanh nữa. Thừa!
“Nếu
con không nói vọng ngữ, không nói lời phù phiếm, không nói lời hung ác, không
nói lời lật lọng, thì lại thừa thêm một phần nữa.”
Nếu mà những
cái này mình không nói nữa, là lại thừa thêm. Mình thấy hiện bây giờ tâm trạng
mình nó đã đạt được được những cái, nó đã ly được những cái pháp ác khác rồi,
bây giờ nó còn những cái pháp ác nào?
(9:31) Thì
trong khi cái tâm mình chưa xả được những cái đó đó, thì mình đặt cái pháp hướng
ngay đó, nó gọn mà nó ngắn. Chớ không khéo nó dài luộm thuộm, mà những cái đó
nó bằng thừa, là vì mình bây giờ không trộm cắp, không sát sanh, không tà dâm,
không vọng ngữ nữa, mà giờ mình cũng nhắc nó nữa thì coi như nhắc nó hoài, nó
cũng tức cái tâm nó, “Tui có làm vậy nữa đâu mà biểu tôi vậy hoài?”,
thành ra nó cũng giận!
Thí dụ như một
đứa bé nó nói, rầy nó đừng ăn vụng nữa, mà giờ nó hết ăn vụng rồi mà cứ rầy nó
hoài, bảo đừng có ăn vụng nữa thì nó gây lại liền, nó nói: “Con có ăn vụng
nữa đâu mà mẹ cứ nói con ăn vụng hoài, con đâu có lấy ăn vụng nữa?”
Đó là những
cái, cho nên vì vậy cái pháp hướng nó cũng như vậy, cái tâm mình nó cũng như vậy,
nó không phải đơn thuần.
Cho nên vì vậy
đó, nếu mà xét qua cái câu pháp hướng này mà nó đúng, là tất cả những từ ở trên
này con đều hoàn toàn là phải có như vậy hết thì con dùng nó thì đúng. Mà nếu
có những cái con mà đã dứt được, có những cái con từ nhỏ chí lớn không có làm,
mà bây giờ nhắc nó như vậy là sai!
Đó, thì đó
cái pháp hướng đó dài dòng quá, mà nó lại không đúng với cái tâm trạng của
mình, không đúng với cái trạng thái tâm mình.
Thì như vậy,
một cái câu hỏi như vậy nó làm cho chúng ta sáng sủa hơn, để trên bước đường tu
chúng ta chọn lấy những cái câu pháp hướng cho đúng để mà chúng ta nhắc tâm
mình.
“Cho
nên chọn một câu pháp hướng phải đúng tâm trạng mình ở trạng thái chưa xả ra được,
chưa điều khiển được, chưa chủ động được. “
Nghĩa là bây
giờ sân mình còn sân nè, thì đó là mình phải đặt cái pháp hướng cho có xả cái
sân. Bây giờ tâm mình còn ham muốn cái gì đó, nó còn tham nè, cho nên mình đặt
cái câu pháp hướng phải có cái từ “tham” ở trong đó cho nó xả cái tham ra, đó
như vậy thì nó mới đúng được cái câu pháp hướng.
Thầy nhắc lại,
cho nên chọn một câu pháp hướng phải đúng tâm trạng mình ở trạng thái chưa xả.
Chớ xả rồi thôi đừng cái nhắc nữa, mà chưa xả thì nhắc.
Cũng như bây
giờ Thầy điều khiển, Thầy bảo: “Cái hơi thở tịnh chỉ đi, nhập Tứ Thiền!” thì
bắt đầu cái hơi thở Thầy nghe lời tịnh chỉ, mà Thầy cứ nhắc nó hoài vậy nó ghét
Thầy lắm! Cho nên nó đã làm theo Thầy rồi mà cứ bảo nó hoài sao được? Cho nên
Thầy đâu có cần nhắc nó nữa!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét