152- 9- ĐỊNH VÔ LẬU: PHÁP TU VỀ NHÂN TƯỚNG TRÊN THÂN
(26:56) Chương
hai thì trên thân quán thân tu về nhân tướng. Bây giờ cái phần tu. Bởi vì trong
cái Tứ Niệm Xứ, Phật nói trên thân quán thân tu về nhân tướng.
Vậy thì tu về
nhân tướng thì như thế nào? Đây là cái mục lớn của nó đó, cái chương hai, thì
cái đề mục lớn của nó. Vậy thì trên cái nhân tướng như thế nào.
Cái mục nhỏ
của nó là nhân tướng ngoại, nhân tướng ở bên ngoài, cũng như bây giờ da nè, rồi
lông nè, rồi móng tay, móng chân nè, rồi mắt nè, mũi, miệng mình nè, tất cả những
mọi cái phần mà ở bên ngoài thân của mình đó, là nhân tướng ngoại.
Bây giờ nhân
tướng nội thì tim, gan, phèo, phổi, ruột, mật, tất cả những cái phần ở bên
trong gọi là nhân tướng nội. Rồi nhân tướng nội và ngoại, nghĩa là vừa bên
trong mà vừa bên ngoài nữa.
Đó thì như vậy
là mình ở trên thân quán thân tu về nhân tướng, thì nó thuộc về cái loại định
nào mà để đưa vào ở trên chỗ này mà tu cái này?
Đó thì như vậy
là chúng ta cũng đã biết rằng nếu mà tu ở về cái nhân tướng ngoại, nhân tướng nội
và cái nhân tướng nội ngoại này thì nó chỉ có cái Định Vô Lậu mới đặt ở trên
này mà tu. Do cái Định Vô Lậu đó cho nên chúng ta mới quán xét cái tướng ngoại
của nó như thế nào, cái nhân tướng nội như thế nào và cái nhân tướng nội ngoại
như thế nào?
Vì quán xét
chúng ta mới thấu suốt được cái nhân tướng của nó. Do đó chúng ta thấu suốt thì
chúng ta thấy cái nhân tướng nội, nhân tướng ngoại và nhân tướng nội ngoại này
nó không có cái gì là tồn tại là vĩnh viễn. Nó là bất tịnh, nó là hôi thúi, nó
là như thế này thế khác, đủ thứ làm uế trược.
Mà khi mà giảng
rồi thì chúng ta suy nghĩ, lời của Phật dạy rất đúng, không có sai. Cho nên cái
này là cái Định Vô Lậu. Nó làm cho chúng ta không còn chấp đắm, nó không còn
dính mắc ở trong cái thân của chúng ta.
Coi nó, từ
lâu chúng ta xem nó, cái thân của chúng ta như cái ngã, cho nên khi mà chúng ta
dùng cái Định Vô Lậu mà quán xét cái này rồi thì chúng ta thấy cái thân mình,
thôi thấy gớm quá rồi, không có còn chấp nó là cái ngã rồi.
Cho nên
chúng ta chấp nó cái ngã như thế nào? Ôi thôi nó hơi nhức đầu là chúng ta đã hoảng
sợ rồi. Nó hơi đau cái gì là chúng ta lo cho nó quá chừng rồi, sợ nó chết đi uổng!
Đó cho nên nó muốn cái gì, rồi nó muốn ăn cái gì đó chúng ta đem cho nó ăn, sợ
nó ốm, ăn cái gì mà coi bộ không cái bổ thì sợ nó mất sức!
(29:36) Chúng
ta thương cái thân quá độ, chấp cái thân của chúng ta quá lớn. Cho nên khi mà
chúng ta tu cái Định Vô Lậu, đặt cái niệm Định Vô Lậu ngay trên chỗ mà nhân tướng
nội, nhân tướng ngoại rồi nhân tướng nội ngoại này mà chúng ta quán xét, thì
chúng ta không còn chấp cái thân là cái ngã nữa.
Mà cũng
không thấy cái thân là của mình nữa. Nó là của ai đâu á, nó ở xứ nào đâu á, nó
do một cái nhân quả nó kết hợp lại, nó tạo thành cái nhân duyên hợp lại, gọi là
cái thân là của mình, chớ sự thật ra nó không phải là của mình gì hết.
Cho nên vì
cái chỗ tu tập Vô Lậu mình mới thấu suốt được, do cái chỗ mà trên Tứ Niệm Tứ
này quán xét được, nhờ cái Định Vô Lậu mà quán xét, nó làm cho mình thấy nó rõ
ràng cụ thể, nó không còn mờ mịt mà chấp cái thân này là của mình, chấp cái
thân này là cái ngã của mình, mình không còn chấp nữa, mình mới thấy là đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét