151- 8- BỐN CHỖ THƯỜNG SANH ĐAU KHỔ CỦA KIẾP NGƯỜI
(18:53) Cái
bảng tóm lược thứ nhất là về cái bài pháp Tứ Niệm Xứ này, thì trước tiên là về
cái mục lục của nó, thì chúng ta cũng phải cho cái lời tựa để giới thiệu về bốn
cái lĩnh vực này. Thì cái chương thứ nhất của nó, thì nó nói về bốn cái lĩnh vực
quan trọng, tức là bốn cái nơi quan trọng này.
Tức là cái đề
mục của cái chương thứ nhất là bốn cái lĩnh vực quan trọng, chớ nó không nói Tứ
Niệm Xứ, mà nó nói bốn lĩnh vực quan trọng, nó rất quan trọng cho cái cuộc đời
tu tập của chúng ta.
Cái tiểu mục
của nó trong bốn lĩnh vực này, thì cái tiểu mục của nó là bốn cái chỗ thường
sanh đau khổ của kiếp người.
(19:39) Nghĩa
là mình nêu lên cái thân nó sẽ sanh đau khổ gì, cái tâm nó sanh đau khổ gì, cái
thọ nó đem đến cái đau khổ gì, và các pháp nó đem đến đau khổ gì cho chúng ta.
Đó thì, mình
muốn biết rõ được bốn cái lĩnh vực này nó quan trọng đến cái mức độ nào cho cái
cuộc đời tu hành, thì chúng ta phải biết cái khổ của nó trước tiên, để rồi
chúng ta mới tu tập làm cho bốn cái chỗ này nó thanh tịnh, nó không còn khổ đau
nữa.
Cho nên đem
bốn cái chỗ này ra để mà chúng ta nói, thấy cho rõ, phân tích cho rõ ràng, để
chúng ta thấy được cái khổ của cái thân như thế nào, rồi cái tâm như thế nào, rồi
các cái cảm thọ của chúng ta đối với thân, thọ, tâm, pháp, của chúng ta. Rồi
các pháp ở ngoài nó đánh đập vào, nó xâm chiếm vào, nó làm cho chúng ta, vì các
pháp nó làm cho chúng ta dễ phiền não, sân hận, sợ hãi, lo lắng, buồn phiền,
thương ghét, nhớ mong đủ cách, thì các pháp nó đến với chúng ta.
Bốn cái chỗ
này là bốn cái chỗ nó đem đến cái đau khổ của kiếp người. Chúng ta vạch cho họ
thấy từng cái chỗ đau khổ của bốn cái chỗ này, cho ai cũng thấy cho rõ ràng.
Thì trong bốn
cái chỗ này nó phải có cái nhân tướng của nó, rồi nó phải có cái hành tướng của
nó, rồi nó có cái đặc tướng của nó.
Thì cái nhân
tướng của nó, do cái thân nó có cái nhân tướng, do cái tâm nó có nhân tướng, do
cái thọ có nhân tướng của thọ, do các pháp có nhân tướng của các pháp.
Rồi trong những
cái nhân tướng của thân, thọ, tâm, pháp đó, thì nó có cái hành tướng của thân,
thọ, tâm, pháp của hành tướng. Rồi hành tướng nội, hành tướng ngoại, rồi cái
hành tướng nội và ngoại đồng thời luôn.
Thì trong mỗi
một cái tiểu mục như vậy, nói về hành tướng của nó thì chúng ta cũng phải nói tất
cả những cái hoạt động. Nói về hành thì tức là nói về hoạt động. Còn nói về cái
nhân tướng, tức là nói cái tướng của nó, cái tướng trạng của nó, để chúng ta hiểu
biết được cái tướng trạng của nó.
Như bây giờ
nói về thân tướng của chúng ta, thì cái thân của chúng ta nó phải có những cái
bộ phận nào bộ phận nào, nó kết hợp lại nó mới thành ra cái thân.
(21:49) Cho
nên muốn nói về cái nhân tướng thì đầu tiên chúng ta phải thấy Ngũ Uẩn, mà nói
xa hơn nữa thì chúng ta phải thấy Thập Nhị Nhân Duyên.
Thì các thầy
thấy, bây giờ nội cái nhân tướng không, thì phải giải thích cho các thầy thấy
Ngũ Uẩn như thế nào, Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức như thế nào, nó kết hợp lại nó
mới thành cái nhân tướng của quý thầy.
Thì trong
cái nhân tướng của một thầy, thì nó phải có năm cái uẩn này, mà năm cái uẩn
này, thì nói về Sắc Uẩn, thì nó do một cái sự kết hợp của tứ đại. Cái Sắc Uẩn
là cái thân của chúng ta nó do kết hợp của tứ đại.
Cho nên nó
đi ra từng phần, từng phần như vậy, thì quý thầy biết rằng khi mà giảng về Tứ
Niệm Xứ nó phải chỉ cho rõ.
Và do cái sự
kết hợp của tứ đại thì nó, nếu mà thiếu tiếp nhận vào cái tứ đại bên ngoài, tứ
đại bên trong này nó sẽ sanh ra đau khổ. Cho nên nó bốn chỗ thường sanh đau khổ
mà.
Mà cái nhân
tướng của sắc thân của chúng ta là cái tứ đại, mà khi mà ở trong này nó thiếu đất,
nó không có tiếp nhận đất vô, thì do cái đất ở trong này nó thiếu thì nó sanh
ra bệnh, mà nó thiếu lửa thì nó cũng sanh ra bệnh, mà nó thiếu gió nó cũng sanh
ra bệnh, mà nó thiếu nước nó cũng sanh ra bệnh.
Cho nên đó
là cái nỗi khổ của người mang thân tứ đại mà họ không thấy. Ai cũng tưởng là
cái thân tứ đại ngon lành lắm, nhưng mà thử không ăn, không uống thử coi, nó có
ngon lành không? Nó nằm, nó đi không nổi chớ ở đó ngon lành.
Rồi cái hành
tướng của nó, nó hành tướng đúng thì không nói gì, nó làm cho mình an ổn. Mà
hành hướng sai, chúng đánh chúng đập mình đó. Cũng như hồi còn nhỏ mà đi hái trộm
mận người ta thì người ta chửi mắng, người ta đánh mình, thì không phải là cái
hành tướng đó sai hay sao?
Cho nên những
cái hành tướng, nhiều cái hành tướng mà đem đến những cái khổ. Chúng ta coi chừng,
một cái háy (mắt) của mình đối với người khác là họ cũng thấy ghét mình rồi đó.
Thì như vậy là cái hành tướng của mình nó sẽ đem đến cái nỗi khổ.
Trong cái
quá trình nhân quả, Thầy cũng sẽ diễn tả. Ở trong cái lộ trình, cái đường đi của
nhân quả, nó đều do những cái hành động thân, khẩu, ý của nó. Thì ở đây cái
hành tướng của chúng ta nó sẽ nằm ở trong thân này, nó cũng có ba cái chỗ hành
tướng của nó, mới tạo ra được cái nhân quả, từ đó mà chúng ta giảng ra, thì tức
là chúng ta sẽ thấy rất rõ ràng và cụ thể.
Rồi cái đặc
tướng, đặc tướng là cái cá nhân riêng của mỗi người. Mỗi người nó có cái riêng
biệt nhau chớ nó không giống nhau, cũng như cái gương mặt người này nhìn với
người kia không giống nhau.
Ở đây chúng
ta thấy, mười mấy người nè, nhìn coi có cái mặt người nào giống người nào
không? Tự nhiên, người nào cũng khác. Cho nên, cái đặc tướng đó nó không thể
nào người nào giống nhau.
Rồi cái tâm
của chúng ta nó cũng vậy, nó không có người nào giống nhau người nào hết.
Cho nên ở
đây nói về cái phần, giới thiệu về cái phần này thì tức là nó phải viết thành
ra một cái bài để cho người ta đọc, người ta hiểu rất rõ ràng và cụ thể.
(24:44) Cho
nên nếu mà nói về Tứ Niệm Xứ mà dạy thì đây là cả một cái công trình, viết ra
thành sách cũng cả một công trình.
Bây giờ là
chương một rồi đó. Thì cái chương hai thì chúng ta dạy về cái phần tu tập. Cái
chương một thì chúng ta nói bốn lãnh vực và cái bốn chỗ thường sanh đau khổ, mà
diễn tả từ cái nhân tướng, đặc tướng và hành tướng của nó để biết cái chỗ mà nó
đưa đến những cái đau khổ cho chúng ta.
Thì nó đưa đến
những cái đau khổ thì như hồi nãy Thầy nói, thì qua những cái hành và cái đặc
tướng, và cái nhân tướng của nó, nó sẽ đưa tất cả những cái nhân quả của chúng
ta, tức là thân khẩu ý chúng ta tạo nên những cái nhân quả mà diễn biến cho cuộc
tái sinh luân hồi của chúng ta, là cái phần trong chương một. Nó làm chúng ta
mãi mãi sống trong cái vòng tròn đau khổ mà không bao giờ chúng ta thoát ra khỏi.
Cho nên hầu
như là cái chương một, chúng ta tới chừng mà kết luận nó đó, thì chúng ta nhấn
mạnh vào ở chỗ cái nhân quả, cái hành động hằng ngày chúng ta nói nè, suy nghĩ
nè, rồi thân của chúng ta làm cái này làm cái kia để đưa đi đến cái chỗ mà
chúng ta đau khổ. Cho nên bốn chỗ này thường sinh đau khổ kiếp người mà. Cho
nên chúng ta phải nói về nhân quả.
Đây là nói về
một phần nhỏ nhân quả, nếu mà dạy, nếu mà viết thành một cái giáo trình đạo đức
nhân quả thì nó cũng có một phần ở trong này mà thôi, chớ còn cái giáo trình
nhân quả nó còn nhiều cái đường đi nước bước của nó ở trong cái nhân tướng,
hành tướng và đặc tướng này chớ không phải là không có.
Nhưng mà ở
đây thì mình tóm lược theo bốn cái lĩnh vực quan trọng này để nói cái khổ của
nó mà thôi. Chứ sau khi mà viết cái giáo trình nhân quả để nó biến thành một
cái đạo đức của đạo Phật để cho người ta hiểu biết, thì nó lại còn, trong cái
nhân tướng, hành tướng và đặc tướng này, thì nó là cái lộ trình, cái đường đi của
nhân quả.
Cho nên
chúng ta viết rất kỹ về cái đạo đức này. Còn bây giờ chúng ta chỉ tóm lược để
biết cho nó là bốn cái chỗ thường sanh đau khổ của kiếp người mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét