148- 5- ĐẠO LỰC LÀM CHỦ SỐNG CHẾT CỦA TỨ THÁNH ĐỊNH
(08:52) Cho
nên ở đây Thầy nói mạnh: nếu chúng ta đặt Tứ Thánh Định trên bốn lãnh vực này để
trau dồi tu tập và rèn luyện, khiến cho bốn chỗ này trở thành một đạo lực kinh
khủng, một đạo lực kinh hồn, làm chủ được sự sống chết của kiếp người.
Nghĩa là khi
mà chúng ta đặt cái Tứ Chánh Cần trên cái này chúng ta tu các định, thì chúng
ta sẽ dứt ác, tăng trưởng thiện pháp, làm cho tâm của chúng ta giải thoát, làm
cho cuộc đời chúng ta, sống cuộc sống của chúng ta, hàng ngày chúng ta thấy an
vui thanh thản, không có còn khổ sở, không còn lo lắng, thương ghét ai hết,
không còn giận hờn cái gì hết.
Đó là chúng
ta đặt đúng cái Tứ Chánh Cần. Còn bây giờ nếu mà chúng ta đã thấy được cái tâm
ly dục ly ác pháp rồi, thì bắt đầu chúng ta đem Tứ Thánh Định chúng ta đặt lên
trên đó mà chúng ta tu.
Nghĩa là
trên bốn cái chỗ này này. Chớ Tứ Niệm Xứ nó không có pháp nào hết, nó phải lấy
các pháp đó mà để thực hiện ở trên đó. Cho nên lúc bấy giờ chúng ta đặt Tứ
Thánh Định trên này mà chúng ta tu.
Thì từ cái
chỗ Tứ Thánh Định này, nó tạo thành cho chúng ta cái một cái đạo lực kinh hồn,
nghĩa là muốn làm chủ được cái sự sống chết của chúng ta rất dễ dàng.
Chỉ có Tứ
Thánh Định này nó mới có thể làm chủ được sự sống chết, còn ngoài cái bốn Thánh
Định này thì không có một thứ thiền định nào mà làm chủ được sự sống chết đâu.
Bởi vì có thứ
thiền định nào mà nói rằng tịnh chỉ hơi thở, các hành trong thân ngưng? Chỉ có
Tứ Thánh Định này mới dám xác định được. Khi tu mà nhập vào cái định đó, thì
hơi thở phải ngưng, các hành trong thân ngưng, không có thở nữa.
Vì thế mà
chúng ta biết nó đã làm (chủ). Vì cái người sống là còn thở, mà người chết có
thở không? Ở đây quý thầy và các con bên nữ các con thấy rõ không? Cái người chết
có thở không? Nếu mà còn thở ai dám nói người đó chết? Thế mà cái người mà nhập
định hơi thở ngưng hoàn toàn mà không chết, thì không phải là làm chủ được cái
sự sống chết sao? Nó rõ ràng.
(10:55) Vì
thế chúng ta đã làm chủ được sanh, già, bệnh, chết, đạt được mục đích thoát khổ
của đạo Phật. Bởi vì chính cái mục đích của đạo Phật là nhắm vào cái chỗ sanh,
già, bệnh, chết, để mà chúng ta đạt được cái đó, chớ không phải đi đạt được cái
Phật Tánh hay hoặc là đạt được cái cảnh giới Cực Lạc, hay hoặc là đạt được cái
thần thông phép tắc như Mật Tông? Nó không có chuyện đó đâu.
Ở đây cái mục
đích của nó là nhắm vào sanh, già, bệnh, chết, bốn cái khổ của kiếp người. Mà
chúng ta đạt được cái mục đích đó, thì tức là đạt được cái mục đích của đạo Phật.
Đạo Phật ra
đời là nhằm giải quyết cái khổ của con người, là giải quyết cái đời sống, sanh
nó là cái đời sống, hàng ngày chúng ta tiếp duyên nhau, chúng ta sanh sống,
chúng ta làm chuyện này chuyện khác, mà luôn luôn lúc nào chúng ta cũng thanh
thản an vui, không có sự gì buồn rầu, giận hờn, phiền não, thì như vậy là chúng
ta đã làm chủ được cái sanh.
Rồi bây giờ
già, chúng ta làm chủ cho cái thân của chúng ta nè, đừng có già nè, thì chúng
ta đi vào ở trong bốn cái thiền định này thì chúng ta sẽ làm chủ được.
Bây giờ cái
bệnh nè, bệnh thì nó đau, nó nhức, nó khổ sở. Mà bây giờ cái thân của chúng ta
nó làm chủ được cái bệnh, khi nó đau chúng ta bảo đừng đau thì nó không đau,
thì đó tức là chúng ta làm chủ được nó rồi. Cho nên nhân quả chúng ta làm chủ
được.
Và bây giờ
chết thì hơi thở phải ngưng. Thế mà nó ngưng, mà chúng ta chưa cái bỏ cái thân
này thì chúng ta phục hồi sự sống nó thở lại, nó sống. Rõ ràng là chúng ta làm
chủ được cái sống chết rồi. Đó là cái mục đích của đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét