147- 4- THẦY TRÁNH ĐỤNG CHẠM ĐẾN CÁC BẬC TÔN TÚC, HÒA THƯỢNG
(06:36) Như
từ lâu tới giờ Thầy không dám triển khai các cái pháp này, sợ đụng chạm các vị
Tôn túc, các bậc Hòa thượng họ đã giải thích sai cái Phật pháp, cho nên sợ làm
động các thầy. Mà các thầy đó là những bậc thầy Tổ của mình, mình nói ra thì sợ
làm mấy ông mắc cỡ đi, rồi mấy ổng gây gổ với mình đi, rồi coi mình không ra gì
đi, thì thầy trò nó có những cái sự chướng quá.
Cho nên
không dám nói, làm thinh mà chịu. Cho đến bây giờ mới dám bạo gan hé miệng nói
một chút, là tại vì mình lớn tuổi rồi, sắp sửa chết rồi, không dám nói để mai mốt
chết rồi ai nói cho?
Cho nên Thầy
thấy bây giờ Thầy sáu mươi mấy tuổi rồi, mà Thầy không dám nói nữa đi, thì chắc
chắn là mai mốt chết rồi ai dám nói? Còn nhỏ nhỏ tuổi thì đâu có dám nói. Lúc
mà Thầy mới bốn mươi, năm mươi tuổi còn sức khỏe nói đâu được, mấy ông đó lớn
tuổi ổng nẹt mình chết được. Còn giờ lớn rồi, chắc ổng cũng thấy mình già rồi
thôi cũng nói sơ sơ chớ cũng không dám nói luôn.
Chớ còn nhỏ
nhỏ như Thầy bây giờ, như Mật Hạnh nhỏ nhỏ vậy mà nói bậy là Thầy tát tai liền.
Bởi vì nó còn nhỏ, mình có thể la mắng nó được, dù là bậy nó cũng không dám
nói. Còn bây giờ Thầy già rồi, như cỡ này mà các Hòa thượng có rầy đi nữa, họ
cũng nói nhẹ nhẹ chớ họ cũng không nói quá lố.
Cho nên già
rồi dám ăn dám nói chớ còn nhỏ nhỏ nói bậy chúng đánh được. Cho nên ở đây bây
giờ Thầy nói thẳng, thì họ có rầy la gì thì họ cũng nói, ở, nó cũng lớn rồi,
nói ít ít, nói ít ít thôi. Đó là cái tâm lý mà, mình phải hiểu chung như vậy.
Cho nên bây
giờ dám nói thẳng. Từ cái ngày nói thẳng thì cho nên phải đặt đúng pháp để mà
tu. Vì vậy mà trong lúc này, người nào mà đủ duyên bước vào mà mới tu, Thầy nói
đúng pháp thì các con sẽ tu nhanh.
Mà trước kia
không có dám nói, nói sợ các thầy mình, ổng buồn, thứ nhất. Thứ hai, ổng già rồi
ổng buồn ổng chết, thì ổng đổ tội cho mình, là tại mình nói ổng buồn ổng tức ổng
chết, thì mình cũng ăn năn hối hận. Còn bây giờ đó, mình già rồi, thì ổng cũng
già rồi, bất quá thì mình nói ổng có giận mình ông chết, mình cũng chết theo
ông cũng không gì, thầy trò cùng chết với nhau có gì đâu!
Cho nên bây
giờ cứ nói thẳng thôi. Mà nói thẳng thì để làm sao? Để cho cái thế hệ sau này
người ta biết được cách thức tu tập, người ta không có lầm lạc đường tu của đạo
Phật. Người ta không mất thì giờ, người ta tu mau thành tựu, người ta mới tu giải
thoát liền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét