145- 2- CÓ TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT THÌ KHÔNG CÒN CHẠY THEO DỤC LẠC
(01:41) Mà
nếu mà người mà biết được cái sự giải thoát đó, thì chúng ta còn tha thiết gì với
cái sang, cái đẹp, cái tiền bạc, của cải, xe hơi, nhà lầu ở thế gian này nữa
không?
Thử hỏi bây
giờ mình có khả năng mình làm được những cái đó đi, mà mình cứ giữ được những
cái đó đời này đến đời khác cho mình không, hay là chỉ có cao lắm là trăm tuổi
rồi cũng bỏ đi? Làm chi cho cực mà bỏ đi cho người ta ăn?
Thành ra
trong cái vấn đề đó, chúng ta đam mê nó sai. Chạy theo những cái dục lạc thế
gian nó có ích lợi gì? Mà nó làm cho bốn cái nơi của thân thọ tâm pháp của
chúng ta càng ô nhiễm thêm, càng đau khổ thêm, có ích lợi gì?
Cho nên
chúng ta hiểu biết, cái trí tuệ chúng ta hiểu biết. Chúng ta vô minh, chúng ta
thấy mình làm được vậy là thiên hạ nói mình giàu sang này kia, mình đi ngoại quốc
rồi có tiền nhiều. Sự thật ở bên đó hốt rác, mới dành dụm tiền mới gửi về đây,
chớ ở bên đó bộ giàu hơn mình ở đây sao? Họ còn mạt rệp hơn mình ở đây nữa!
(02:36) Cho
nên thật sự ra lấy cái giàu thì chúng ta sẽ thấy chúng ta chẳng bằng ai hết, mà
lấy cái nghèo thì chúng ta cũng chẳng nghèo hơn ai hết. Bởi vì chúng ta nghèo
còn có người nghèo hơn, mà giàu thì cũng có người giàu hơn.
Cho nên
chúng ta phải lấy cái trung đạo, chúng ta chẳng sợ nghèo mà cũng chẳng sợ giàu,
chỉ giữ làm sao cái tâm chúng ta thanh thản an lạc, lìa xa các ác pháp, thì lúc
bấy giờ chúng ta mới thấy được cái sự giải thoát.
Còn giàu biết
chừng nào gọi là cái mức giàu gọi là thỏa mãn chúng ta, mà nghèo đến cái mức độ
nào gọi là nghèo cơ cực của chúng ta đâu? Cho nên có nhiều người đứng ở trong
cái danh giả mà họ tưởng rằng đó là thật. Bây giờ gia đình mình nghèo, ai đâu
mà mang cơm mang vợ cứ chê gia đình mình hoài sao? Sự thật nghèo mà không khổ,
còn người ta giàu người ta khổ thì sao?
Cho nên ngày
xưa ông Trang Tử, ổng đi đường ổng mặc quần áo rách rưới, chắp vá tùm lum, đội
cái nón lá mà rách bên đây bên kia tơi tả. Có một cái người bạn gặp ông: “Trời
ơi, tôi lâu nay mới gặp ông, ông nghèo khổ quá trời.” Ổng nói: “Anh nói
trật rồi, tui nghèo thì nghèo chớ tui đâu có khổ, anh có biết tâm tui khổ
không?”
Có nhiều người
nghèo mà người ta không khổ, còn có nhiều người nghèo mà khổ. Nghèo mà nghĩ rằng
mình thua người ta, mình này kia thì mình khổ.
Mà cái nghèo
mà mình không thấy mình thua ai hết, tôi thấy đời tôi, tâm hồn tôi thanh thản,
ngày có bữa cơm cũng tốt mà không có tôi cũng vui, tôi đâu có đòi hỏi mấy vấn đề
đó đâu. Nghiệp của tôi nó vậy thì tôi an vui với vậy, cho nên tôi hoàn toàn giải
thoát, không ngó lên mà không ngó xuống. Phước báu tôi có, tôi chẳng lo nó cũng
giàu, mà tôi không có phước báu thì bây giờ tôi có muốn giàu nó cũng không
giàu.
Cho nên cái
lý của Phật pháp là giúp cho chúng ta, từ cái tri kiến hiểu biết đó, nó giúp
chúng ta làm cho bốn cái chỗ này càng thanh tịnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét