137- 3- CÂU HỮU ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ ĐỂ TRỢ DUYÊN CÁC PHÁP KHÁC
(12:28) Vì
cái Định Niệm Hơi Thở nó có nhiều cái lợi ích như vậy và nó cũng là một cái pháp
để mà chúng ta trợ duyên cho các pháp khác.
Cũng như một
cái người học Pháp văn, thì người ta bắt buộc mình phải học chia cái động từ
“avoir” hoặc “être”, nó phải cho làu, thuộc làu, để rồi dùng nó chia mà các động
từ khác cho nó dễ dàng.
Thì ở đây
thì các thầy cũng thấy rằng Thầy đã nhào nặn quý thầy. Các con phải luyện tập
cái hơi thở, không có nói pháp nào hết, mà cứ vô cứ luyện tập hơi thở để cho nó
thuần thục, nó quen với cái hơi thở, nó rất là thuần, do đó bây giờ mới áp dụng
vào những cái khác thì nó mới dễ. Sau khi áp dụng vào cái khác thì vừa biết thở,
mà lại vừa nhắc cho mình về cái pháp đó để xả tâm.
Bây giờ thí
dụ như “Hít vô tui biết tâm tui cần xả tâm tham, thở ra tui biết tâm tui xả
tâm tham”, đó là mình câu hữu với Định Vô Lậu chớ gì! Đó mình biết như vậy.
Bây giờ “Hít vô tui biết thân tui không phải là ngã, thở ra tui biết thân
tui không phải là ngã”, đó là mình câu hữu với Định Vô Lậu chứ gì, để mình
diệt ngã chớ gì!
Đó, tất cả
những cái này, nếu mà mình chưa thuần thục hơi thở, thì mình hít vô thì mình
nói chưa có kịp, mà mình thở ra rồi mình nói cũng chưa có kịp.
Còn mình thở
vô mình đã quen rồi, cho nên vì vậy mà mình thở vô cái mình nói, thì trong khi
đó cái tâm mình nó hướng theo, nó lại đặt thêm một cái Định Vô Lậu, nó câu hữu
với cái Định Vô Lậu, nó phá đi cái ngã, nó phá đi cái chấp ngã của mình. Nó làm
cho mình không còn tham, sân, si, giận hờn nữa.
Hay hoặc là
bây giờ “Hít vô tui biết tâm tui như cục đất, thở ra tui biết tâm tui như cục
đất”, thì mình hít vô mình cũng nói, nó nương vào cái hơi thở nó rất tỉnh.
Như Thầy nói
bây giờ, thí dụ như các con thấy nè, mình nương vào hơi thở mà mình tu cái
Chánh Niệm Tỉnh Giác ở bên ngoài nữa, thí dụ như mình vừa đi mà mình biết hơi
thở tức là mình câu hữu giữa hai cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác của nội và Chánh
Niệm Tỉnh Giác của ngoại, hai cái mình câu hữu, thì mình thấy sao mình đi sao
nó tỉnh quá, nó đi hai, ba vòng mà nó không có tạp niệm. Thì đó là mình câu hữu
giữa hai cái: hơi thở và cái hành động đi của mình.
Cũng như bây
giờ mình vừa quét mà mình câu hữu được với cái hơi thở của mình nữa. Mình biết
cái hơi thở ra, vô mà mình vừa quét, nó làm cho mình rất tỉnh trong cái thời
gian, tức là gọi là nương hơi thở để mà biết rõ cái hành động đang quét sân hay
quét nhà. Cách thức tu tập nó như vậy đó, tức là câu hữu như vậy.
(14:43) Cho
nên cái Định Niệm Hơi Thở là nó để dùng để mình nhờ nó mà mình tu tập các định
khác, mình vào định.
Cũng như bây
giờ Thầy nói, bây giờ thí dụ như mình tu về cái Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền,
Tứ Thiền, thì mình rằng cái Nhị Thiền là phải diệt Tầm Tứ, mà cái Sơ Thiền thì
phải ly dục ly ác pháp.
Mà bây giờ
mình chưa có ly dục ly ác pháp thì mình “Hít vô”, bây giờ mình: ”Hít
vô tui biết tâm tui ly dục ly ác pháp, thở ra tui biết tâm tui ly dục ly ác
pháp”, mình nhắc tâm mình ly dục ly ác pháp. Nhưng bây giờ nó chưa ly mà
mình nhắc nó, tức là ý của mình là muốn cho nó ly dục ly ác pháp, đó là mình
câu hữu với cái Sơ Thiền.
Và đồng thời
mình nhắc như vậy, và nhắc như vậy thì mình sống đúng cái giới hạnh, thì cái giới
hạnh nó giúp cho mình ly những cái dục, ly những ác pháp. Và mình tập Tứ Chánh
Cần, nó làm cho mình lìa các ác pháp đó ra. Và do cái sự tu tập đó, và do cái sự
câu hữu này nó nhắc, nó làm cho những cái này nó kết hợp, nó thành một cái đạo
lực.
Khi đó mình
nhắc “Tâm như cục đất, không có giận hờn phiền não”, thì do đó tâm nó
như cục đất không phiền não, thì nó sẽ ly dục. Vì vậy mình nói “Tâm phải ly
dục ly ác pháp, nhập Sơ Thiền” là ngay đó nó sẽ nhập liền, nó sẽ ở chỗ trạng
thái mà không có ham muốn, không có ác pháp.
Cho nên mình
câu hữu như vậy thì mình nhắc, ngay đó là nó vô Sơ Thiền liền tức khắc. Thì bắt
đầu bây giờ nó vô Sơ Thiền thì, bởi vì mình nương hơi thở để mình nhắc nó, thì
khi mình nhắc như vậy, thì cái hơi thở ra vô này, thì nó là cái đường để cho
mình đi vào cái Sơ Thiền.
Mà khi mà nó
ly ác pháp rồi, thì bắt đầu nó còn hơi thở thì cái hơi thở nó do cái ly dục ly
ác pháp sanh hỷ lạc. Nó sanh hỷ lạc, thì cái hỷ lạc đó nó làm cho chúng ta
không có cái thấy cái hơi thở của chúng ta đang thở ở chỗ cái Sơ Thiền. Vì vậy
mà chúng ta còn thấy một cái trạng thái ly dục ly ác pháp. Đó là cách thức là
như vậy.
Bây giờ Nhị
Thiền thì chúng ta nhắc: “Cái tâm phải tịnh chỉ Tầm Tứ!” Thì bắt
đầu mình nhắc như vậy. Thì khi mà mình bảo “Cái tâm phải nương hơi thở,
phải tịnh chỉ Tầm Tứ!”, thì lúc bấy giờ nó nương hơi thở ra hơi thở vô. Vì
hằng ngày mình nương cái hơi thở, mình thở ra thở vô, để cho mình diệt Tầm diệt
Tứ.
Như hồi nãy
đó Thầy nói tu diệt cái Tầm mà giữ Tứ đó, “hít vô tui biết tui hít vô, thở
ra tui biết tui thở ra” đó, “hít vô dài tui biết tui hít vô dài, thở
ra dài tui biết tui thở ra dài”đó.
Đó là cái chỗ
tu tập làm cho cái tâm của chúng ta nó nương vào cái hơi thở mà nó diệt Tầm Tứ.
Thì bây giờ mình nhắc nó thì ngay đó là nó đã diệt Tầm Tứ để nó nương vào hơi
thở, rồi từ đó nó nhập vào cái Nhị Thiền.
Đó thì các
con và các thầy thấy, cái Định Niệm Hơi Thở nó có một cái giá trị rất cao, là
nó trợ giúp cho chúng ta đạt được những cái kết quả mà chúng ta mong muốn. Đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét