136- 2- NHỮNG QUẢ LỚN CỦA ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ
(02:48) Và
đồng thời, cái quả như thế nào? Ở đây Phật cũng có dạy như vậy là trước khi mà
chúng ta đi tìm cái nơi yên tịnh để chúng ta tu hành đó, rồi chúng ta cũng
quán.
Bây giờ từ
cái chỗ mà chúng ta quán cái hơi thở của chúng ta, như bắt đầu “cảm giác
toàn thân”, cái bài thứ nhất mà “hơi thở dài”, “hơi thở ngắn”, thì
nó là cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ nó không quan trọng rồi.
Đến cái bài
thứ hai thì chúng ta từ cái chỗ mà “cảm giác toàn thân” cho đến cái
mà “quán từ bỏ tham sân si” của chúng ta, từ bỏ, đoạn diệt, rồi
ly tham đó, cho đến chỗ cái chỗ “quán từ bỏ” đó, thì cái phần này
nó sẽ giúp cho chúng ta có được những cái quả lớn của nó.
(03:39) Niệm
hơi thở vô hơi thở ra sẽ được tu tập như vậy cho sung mãn thì chúng ta sẽ đạt
được cái gì? Đạt được hai quả:
Ngay ở trong
hiện tại thì chúng ta có Chánh Trí. Nó làm cho chúng ta sáng suốt, lúc nào nó
cũng có sự hiểu biết, ai làm gì chúng ta cũng hiểu biết. Nghĩa là người ta chửi
mình mình cũng vẫn hiểu biết. Mình hiểu biết, mà cái hiểu biết của cái Chánh
Trí nó làm chúng ta không có giận cái người đó, ghét người đó. Nó đạt được cái
Chánh Trí đó.
Nếu có cái
quả thứ hai, thì ngay đó là chúng ta có được một cái quả, cái quả Bất Lai.
Nghĩa là nó không có trở lui lại với cái đời sống phàm phu.
Ở đây bây giờ
Thầy nói ví dụ nè, như Mật Hạnh bây giờ đã tu tập như vậy, khi bây giờ Mật Hạnh
có ra đời, có thực hiện cái cuộc đời Mật Hạnh cũng vẫn là một người tốt chớ
không bao giờ mà có phạm những cái bậy bạ, cái tầm bậy như con người chưa tu.
Nghĩa là không có ác pháp đối với nó, nghĩa là ác pháp đến nó, nó vẫn có một
cái Chánh Trí, nó biết được liền.
Cho nên ở
đây nó có hai cái quả. Cái quả hiện tại mà cái người tu mà cái tâm nó quay vô,
thì nó đạt được cái Chánh Trí. Nó thấy được cái đúng, cái sai. Nó không bao giờ
nó bị cái đam mê của cái tà pháp bên ngoài mà cám dỗ làm nó sai. Nghĩa là nó
không tiếp tục tu lại trên con đường tu nữa, nhưng mà nó vẫn có cái Chánh Trí.
Và nếu cái
Chánh Trí đó nó sẽ có cái quả, cái quả đó là cái quả Bất Lai. Nó không đưa con
người trở về cái phàm phu tục tử của đời sống của từ con người thô lỗ cho đến
loài thú vật. Nó không đưa cái người đó trở về đó, mà từ cái chỗ đó, nó sẽ đưa
trở về bậc Thánh, bởi vì cái Chánh Trí đó sẽ có cái kết quả, nó trở về bậc
Thánh nếu nó đi tới. Còn nếu nó đứng lại đó thì nó vẫn chủ động được những cái
xấu của người thế gian, cái ác của người thế gian.
Để rồi Thầy
nói đây, rồi sau này thì các con sẽ tìm ở lại trong huynh đệ của các con, các
con sẽ thấy lời nói của Thầy là đúng, cũng là cái lời nói ở trong kinh sách của
Phật. Đây là cái quả của cái người tu tập, nó sẽ không mất cái quả giải thoát,
cái quả đức hạnh đó nó không mất, nó không làm mất cái quả đó.
Chẳng hạn
bây giờ các con thấy tu mình chưa có làm chủ sanh tử, chưa có gì hết, nhưng mà
các con cũng sẽ được những cái quả rất lớn. Mà cái quả đó nó đạt được cái Chánh
Trí, nó làm cho chúng ta vững vàng ở trên bước đường đời, hơn là lúc trước mà
chúng ta chưa tu, nó có ác pháp. Mà ác pháp trong lúc đó chúng ta không biết nó
là ác, cho nên chúng ta cứ làm, khi mà khổ rồi thì hay chớ còn chúng ta không
biết.
(06:22) Còn
cái này, khi mà Chánh Trí thì nó không bị sai lệch, nó không bị làm như cái người
tục tử phàm phu, hung dữ như một con thú vật, nó trở về cái con người thật sự.
Nó còn một
cái quả nữa. Tu tập trên đây thì sẽ được những bảy cái quả lận, nghĩa là nó có
kết quả là bảy cái quả của nó, chớ không phải là một cái quả. Cái sự tu tập như
hồi nãy cái bài Định Niệm Hơi Thở nó đem lại cái quả của nó như vậy, nó làm cho
chúng ta tiến tới cái thiền định rất dễ.
Bảy quả của
nó, quả thứ nhất là Chánh Trí, nó sẽ đoạn diệt được năm hạ phần kiết sử. Nghĩa
là phải nói rằng mười phần kiết sử nhưng mà kết lại thì chúng ta sẽ thấy nó Thất
Kiết Sử, nhưng mà nó diệt được năm cái hạ phần kiết sử. Cái Định Niệm Hơi Thở
đó nó diệt được năm cái hạ phần kiết sử.
Cái trạng
thái, thường thường cái người đó họ được ở trong cái trạng thái của cái tâm
thanh thản của họ, chớ không phải là nó mất tiêu đâu. Họ thường thường họ cũng
có thanh thản ở trong tâm của họ, cho nên họ cũng vẫn đạt được Bát Niết Bàn.
Rồi cái quả
của họ nó hiện, trong hiện tại thì nó cũng sẽ có những cái Niết Bàn nó hiện tướng
ra, nhưng mà cái Vô Hành Niết Bàn, nghĩa là có lúc nó ở trong cái vô thức của họ,
nó cũng có cái trạng thái, nó làm cho họ rất là an ổn gọi là Vô Hành Niết Bàn.
Rồi Hữu Hành
Niết Bàn nghĩa là bình thường trong những cái hành động hằng ngày của cái người
này, nó có những cái hành động, mà cái hành động mang đến cho họ có cái niềm
vui, cái niềm đó là cái niềm không tham, không sân, không si, không giận hờn.
Nó có cái trạng
thái gọi là trạng thái giải thoát của họ. Mặc dù nó không được thường xuyên, nó
không được sống thường xuyên, nhưng mà cái quả đó vẫn có đối với cái người mà
tu cái Định Niệm Hơi Thở.
Hoàn toàn
trong khi nó ngủ, tức là Vô Hành đó, nó không có hoạt động, thì nó cũng đạt được
cái trạng thái yên tịnh trong giấc ngủ, chớ không phải là những cái ác pháp ở
trong cái giấc ngủ đó, hoặc là làm bất an trong giấc ngủ đó, không có, nó được
cái Vô Hành Niết Bàn.
Vì vậy thì
cái người mà tu cái Định Niệm Hơi Thở đó, nó sẽ đạt được cái bậc Thượng Lưu.
Thượng Lưu đây Đức Phật muốn nói là cái tâm Thượng Lưu chúng ta, biết xả bỏ, biết
xả những cái lỗi lầm của người khác, tha thứ người khác. Cho nên nó được cái quả
của nó là Thượng Lưu, luôn lúc nào nó không có hẹp hòi, nó không ích kỷ, nó
không xấu xa, mà luôn luôn lúc nào nó có cái hành động cao quý của nó.
Và nó đạt được
cái Sắc Cứu Cánh Thiên, là khi cái người này có chết đi thì họ cũng sanh vào
cái cảnh trời Sắc Cứu Cánh, chớ nó không có mất cái quả. Mà cảnh trời Sắc Cứu
Cánh thì các thầy biết rằng, ngay trong khi mà cái người tu đó họ đang sống
trong mọi cái cảnh của thế gian này, nhưng mà tâm họ luôn luôn ở trong cái cảnh
trời Sắc Cứu Cánh đó.
(9:38) Đó
thì, nó được bảy cái quả tốt đẹp của nó. Kế đó thì cái người mà tu cái Định Niệm
Hơi Thở này, thì họ thân không rung động, tâm không dao động, hai cái, thân
không rung động.
Nghĩa là ngồi
thiền thì nếu mà hướng tâm như vậy thì thân không rung động, bởi vì tỉnh, nó
không mê. Còn nó mê nó sẽ chạy theo an lạc thì thân nó bồng bềnh, nó dao động.
Cho nên đó mình thiếu cái pháp hướng để nhắc tâm, cho nên mình không có nhắc
nó, cho nên cái thân mình nó bị dao động, nó bồng bềnh, bồng bềnh.
Như cháu
Trang hồi còn ở đây tu hành hay nói, “Sao cái thân con ngồi khi mà hết vọng
tưởng, nó bồng bềnh bồng bềnh, rồi lúc cái nó mất”. Thì đó là nó bị rơi vào
cái trạng thái của tưởng, rồi nó thấy cái thân nó bồng bềnh, bồng bềnh, như nổi,
như chìm, nó dao động, lúc lắc.
Ở đây cái
người mà tu theo kiểu cách của Đức Phật như vậy, là cái thân không bị rung động
và cái tâm cũng không dao động. Nhờ tu tập Định Niệm Hơi Thở vô hơi thở ra như
vậy, làm cho sung mãn như vậy, nên thân không rung động, tâm không dao động.
Đó, nó có những
cái kết quả. Và những cái kết quả đó là cái Định Niệm Hơi Thở chúng ta luyện tập
để nó mang lại những kết quả này, để sau khi mà chúng ta đi vào thiền định khác
thì nó không bị cái thân dao động, cái tâm dao động.
Mà nó có một
phần giải thoát được các lậu hoặc nữa. Cái Định Niệm Hơi Thở này tu thì nó có một
phần nó giúp chúng ta cũng giải thoát được các lậu hoặc. Trước khi giác ngộ,
chưa chứng Chánh Đẳng Giác, đây là lời Đức Phật nói:
“Khi còn
là Bồ Tát, ta tu tập nhiều với pháp môn này. Do ta tu tập nhiều với pháp môn
này, thân ta và con mắt không có mỏi mệt, không có mỏi nhọc, và tâm ta giải
thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp thủ”.
Nghĩa là các
pháp này, pháp kia, Đức Phật không bị dính mắc, không có chấp thủ vào những
dính mắc đó. Cho nên do nhờ cái tu tập này mà Đức Phật không có bị dính mắc.
Mặc dù là tu
cái cái pháp của các vị thầy dạy cho mình, tu cái Không Vô Biên Xứ, cho đến cái
Định Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ. Nhưng mà tu được rồi thì Đức Phật cũng không
dính mắc, không chấp thủ những cái pháp này, cho nên thoát ra khỏi một số lậu
hoặc rất là lớn.
Cho nên cái
Định Niệm Hơi Thở nó có cái giá trị như vậy, mà ngay từ đầu các con cũng như
các thầy về đây, Thầy bắt buộc phải tập ổn định hơi thở nè, rồi tập làm cho có
một cái tụ điểm để mà bám chặt cái hơi thở nè, rồi luyện cái hơi thở dài, chậm,
để tạo thành cái tụ điểm. Từ luyện cái hơi thở bình thường mấy giây, tu tập để
cho nó thuần thục ở trong hơi thở.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét