117- 1- CÓ DUYÊN TU NHỜ GIEO DUYÊN VỚI CHÁNH PHÁP
(0:00) Về
nhập thất, cất một cái thất nhỏ rồi mình nhập thất tu tập. Chính mình mình phải
giữ lấy giới luật làm thầy hướng dẫn con đường tu tập cho chính mình, không còn
biết nhờ ai nữa hết.
Đó là cái đời
của Thầy, và cái đời của Thầy trong hiện kiếp và cái đời của Thầy trong nhiều
kiếp đã qua cũng đều là huân tu không kẽ hở, nghĩa là không có bị nhiễm đời.
Cho nên Thầy tự giải thoát được chính mình là nhờ nhiều đời huân tập.
Còn các con,
do cái chỗ không nhiều đời huân tập, cho nên đời nay có duyên được gặp Phật
pháp, vì cái duyên ngày xưa các con đã gieo cái duyên cúng dường Thầy, và tha
thiết được tu như Thầy trong những hang núi, hoặc là nơi chòi tranh vách đá, từ
đó tâm thấy Thầy tu hành ham thích, rồi theo Thầy tu hành.
Do cái duyên
như vậy mà cái đời trước không thực hiện được, nó còn rớt được cái tâm ham muốn
đó, cho nên đời nay, khi gặp Thầy thì cái tâm ham thích đó nó nổi lên, nó sống
lại. Nó tu trong cái thời gian nào đó, rồi nó hết cái duyên, cho nên nó được
cái sự nhắc nhở, khuyến khích để tạo cái nhân mới, cái duyên mới, thì nó tiếp tục
nó phát triển được con đường này.
Trái lại nó
từ cái tâm, nó chạy theo dục lạc, tức là nó phóng dật ra ngoài, nó chạy theo dục
lạc thế gian, thì do đó, dù cái lời vàng ngọc quý báu của Thầy khuyến khích, họ
cũng chẳng còn nghe. Bởi vì cái tâm phóng dật của họ quá mạnh, cường độ quá mạnh,
khiến cho họ không dừng bước lại, ham thích chuyện thế gian, ham thích dục lạc
thế gian, thấy đó là thiên đàng, thấy đó là vui, thấy đó là thích thú.
Nhưng không
ngờ đó là bóng đèn sáng của con thiêu thân, mà người đó toàn là vô minh, không
thấy thật sự. Cho nên đắm đuối chạy theo thì sẽ làm mất duyên tu hành nhiều kiếp
và nhiều kiếp, không còn gặp lại được nhau nữa.
Cho nên Thầy
thường nói với thầy Mật Hạnh như thế này: ngày mà con trở lại thì ngày đó Thầy
không còn trong thế gian. Thầy nói tuy vắn nhưng mà phải hiểu xa, là nghĩa là
không còn Phật pháp vĩnh viễn.
(02:31) Bởi
vì ngay bây giờ có gieo được duyên Phật pháp thì gieo cho sâu dày, mà gieo
không được thì nó sẽ mất. Vì cái phước duyên ngày xưa cúng dường cho một bậc
tu, tức là Thầy ngày xưa, thì bây giờ còn cái duyên làm đệ tử của Thầy, và Thầy
cố hết sức mình để hướng dẫn, đào tạo, để đem gieo cái duyên mới, tạo cái nhân
mới được giải thoát hoàn toàn trong kiếp này.
Nhưng không
đủ, cái sức đạo không đủ, cái duyên của Phật pháp còn thiếu, cho nên không đủ
khắc phục thầy Mật Hạnh tiến vào con đường giải thoát. Thầy thấy hoa đời đẹp
hơn hoa đạo, cho nên thầy muốn đi ra, và muốn đi ra đó là thầy đã tự thiêu thân
thầy, nhưng rồi thầy sẽ thấy. Còn bây giờ thì nói gì thì nói nhưng không thể
nào ngăn chặn được. Thầy đã hiểu được tâm trạng đó.
Ở đây toàn
chúng tức là toàn huynh đệ, và cũng lấy cái gương hạnh đó để mà chúng ta soi
chung, để mà chúng ta nhìn chung. Con đường tu không phải là con đường dễ. Giải
thoát theo đạo Phật không phải là sự giải thoát tầm thường. Chúng ta muốn trở
thành một bậc Thánh không phải là một chuyện thường.
(03:54) Chúng
ta muốn trở thành một bậc siêu việt mà Thầy nhắc đi nhắc lại, để cho quý thầy
thấy không phải là chuyện tầm thường của một kẻ tầm thường mà làm được.
Đời không thể
nào mà làm được như những người tu, thế mà người ta không thấy đó là cái cao
quý, lợi ích rất lớn cho con người rất lớn, cho con người rất nhiều. Người ta
chỉ thấy cái nhỏ, cái nhỏ của cái thế gian, người ta không thấy cái lớn, cho
nên người ta sẽ mất đi Phật pháp.
(4:26) Hôm
nay nhân cái dịp thầy Chân Thành hỏi “người trẻ tuổi và người nhiều tuổi”, Thầy
mới nói hết để cho mà nghe, do câu hỏi. Nếu không hỏi thì chắc Thầy cũng không
nói gì ai cả, và cũng nói là cũng là có ý nhắc nhở thầy Mật Hạnh.
Thầy tu tốt
lắm. Thầy rất là mừng khi thấy thầy tâm quay vào, Thầy chỉ nghĩ rằng trong thời
gian rất ngắn, thầy sẽ đạt được Tứ Thiền, làm chủ được sự sống chết cụ thể, rõ
ràng. Nhưng thầy không chiến thắng nổi thọ của thầy, vì thế mà tâm thầy chơi
vơi.
Thầy thường
nhắc phải liều chết, coi mạng sống này như là chỉ mành treo chuông, như lông hồng
thì chúng ta mới chiến thắng nổi. Những phút cuối cùng để đạt được đạo là những
phút thử thách cam go, và thử thách rất lớn.
Thầy chỉ có
một phút, một giây nữa, một đường tơ nữa, là thầy đã làm chủ được kiếp sống của
con người, là một người siêu việt, tuổi trẻ tài cao không ai hơn được.
Nhưng phước
thầy chưa đủ, cho nên những lời mà Thầy sách tấn, thầy không chịu, thầy còn
nhát gan, thầy còn không đủ nghị lực chiến thắng lại thọ của mình, để rồi tới
giờ này, phút này, thầy cũng phải uống thuốc, cũng phải trị bệnh. Nhưng bệnh thầy
có hết hẳn đâu, nó là duyên nghiệp của nhân quả, nhưng lời Thầy nói thầy có tin
đâu.
Thầy cứ ngỡ
rằng mình uống thuốc rồi nó sẽ hết bệnh. Nếu mà uống thuốc hết bệnh thì làm gì
có người có già, có chết? Không bệnh này thì cũng bệnh khác, các thầy có nhớ
chăng?
Đó là những
cái điều mà rất là đau lòng, khi một người đã thấy đường nói với người không thấy
đường, thì người không thấy đường không bao giờ tin mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét