115- 8- CÓ DUYÊN TU NHỜ GIEO DUYÊN VỚI CHÁNH PHÁP
(40:37) Trong
cái lời thưa hỏi của thầy Chân Thành thì có cái chỗ này Thầy xin trả lời chung
để chúng ta thấy ở đây có người trẻ và cũng có người già.
*Hỏi: “*Bạch
Thầy, con xin Thầy chỉ dạy! Người trẻ tuổi và người nhiều tuổi tu có gì khác và
giống nhau?
Người trẻ
tuổi ít huân tập ở đời nên dễ tu, người nhiều tuổi do huân tập các pháp thế
gian nên khó tu chứng. Nay do luật nhân quả mà người tuổi trẻ và người nhiều tuổi
nhiễm tập nhiều đời, tốt hay xấu mà dẫn đến tu lâu hay mau là do đặc tướng
này?”
Đó là cái
câu hỏi để Thầy trả lời giữa cái người tuổi trẻ và cái người tuổi già, tuổi lớn
tuổi.
Ở đây chúng
ta thấy trong một đời chớ chúng ta chưa thấy vô lượng đời của chúng ta, vô lượng
kiếp của chúng ta. Trải qua nhiều đời, nhiều kiếp chúng ta làm con người, chúng
ta huân tập những cái pháp thế gian quá nhiều và huân tập cái pháp tu quá ít.
Trong đời
nay, chúng ta có đủ nhân duyên vì đời trước chúng ta có gieo duyên với Chánh
Pháp cho nên chúng ta gặp. Nhưng đời trước chúng ta chưa tu, cho nên đời nay gặp
Phật pháp thì chúng ta tu có một thời gian nào đó mà thôi.
Người lớn tuổi
mà gặp Phật pháp muộn, người tuổi trẻ mà gặp Phật pháp nhanh, nhưng rồi lại tu
cũng chẳng được, thì do đó là cái nhân quả của đời trước đã chưa tu tập nhiều,
đã huân Phật pháp chưa nhiều và gieo duyên được cái thời gian nào đó. Thì cái
người tuổi trẻ cũng như người tuổi già, họ gieo duyên với chánh pháp trong cái
thời gian nào đó rồi họ phải rời khỏi, nghĩa là họ phải bỏ cuộc.
Cho nên có
nhiều vị tu sĩ họ tu hành một thời gian rồi họ ra đời, họ có vợ có con họ sống,
thì đó là cái duyên của họ gieo Phật pháp có bấy nhiêu đó thôi, rồi họ đắm nhiễm
trở lại.
(42:49) Còn
có người thì tuổi già, họ tu tập cho đến khi chết mà họ không ra đời, thì họ
gieo cái duyên họ ở kiếp sau để tiếp tục tu nữa. Còn người tuổi trẻ, còn trẻ gặp
sớm được Phật pháp, được cái duyên tu tập, nhưng họ tu một thời gian rồi họ ra
đời họ sống như người đời, thì cái người này đã tạo cái duyên đời trước tu tập,
có cái duyên tu tập với Phật pháp cho nên sớm gặp Phật pháp.
Nhưng rồi họ
không chịu khắc phục mình để tiến tới tu hành, họ buông trôi Phật pháp để rồi đời
lôi cuốn họ, họ tạo những cái nhân, cái nhân đời. Vì thế họ sẽ mất đi cái duyên
Phật pháp của kiếp sau, nghĩa là kiếp tới họ chẳng còn nữa, họ không gặp Phật
pháp nữa.
Là vì cái kiếp
đã qua rồi họ có vô duyên với Phật pháp, cho nên sớm tuổi trẻ của họ đã gặp được
Phật pháp, họ tu một thời gian rồi tâm họ nhiều cái duyên họ thối động. Họ
không có nhiễm thế gian nhiều cho nên tâm họ, họ thấy rằng cần phải hiểu biết
chuyện thế gian, cần phải có sự vui chơi thế gian rồi mới biết khổ, biết này
kia mới xả bỏ đi, thì tu mới được.
(44:06) Còn
trái lại, thì họ nghĩ như vậy nhưng khi mà họ tu hành, họ đã ra đời thì cuộc đời
không để cho họ trở lại với đường đạo một cách dễ dàng, chớ con đường đạo để
cho họ trở lại đời rất dễ dàng.
Khi họ không
muốn tu, họ ra đời rất dễ, nhưng đời không bao giờ cho họ vào đạo dễ dàng. Ai
là những người đã có cuộc đời sống, những người lớn tuổi nhiều tuổi đã có cuộc
đời mà muốn đi tu không phải đơn giản như một người tuổi trẻ.
Người tuổi
trẻ khi đi tu thì được đồng ý của cha mẹ quá dễ dàng, còn người tuổi già mà dứt
áo, dứt của cải tài sản, dứt vợ con mà đi tu, chuyện không đơn giản. Nhưng mọi
người đều có nhân duyên, có người thì dứt áo đi tu, bỏ được, nhưng có người muốn
tu mà dứt không được.
Thì người tuổi
trẻ mà có duyên Phật pháp, sớm tu mà tiến tới được giải thoát thì đó là tốt, mà
không tiến tới giải thoát mà trở ra đời thì người tuổi trẻ này sẽ mất duyên Phật
pháp.
Vì cái duyên
tu của mình từ đó tạo được những bao nhiêu phước đó, thì lúc bấy giờ ra đời họ
sẽ hưởng cái phước đó. Và khi hưởng được cái phước đó thì cái phước tu của họ sẽ
hết rồi, họ không còn bước trở lại cái con đường tu tập nữa, và cái kiếp tới họ
cũng không còn cái duyên tu tập nữa.
Bởi vì khi
bước ra đời thì cái nhân quả của cuộc đời cám dỗ họ, làm cho họ đắm đuối, họ phải
trả những cái nhân quả thiện và ác ở trong cái cuộc sống đời, từng đó họ trôi
lăn ở trong sáu nẻo luân hồi.
Còn người tuổi
già mà nỗ lực tu, đời này chưa xong, kiếp này chưa xong, kiếp khác chưa xong,
thì kiếp khác nữa và tiếp tục mãi mãi, thì có thể đến ngày giải thoát, do sự bền
chí từ kiếp này đến kiếp khác đó, thì từ vô lượng kiếp chớ không phải trong một
kiếp.
Chẳng hạn
như Thầy, Thầy tu hành không phải trong một đời nay mà cả nhiều đời, nhiều đời
chớ không phải trong một đời nay. Mà mỗi đời đều là từ tuổi trẻ đi lên mà tu tập
chớ không bị nhiễm ô thế tục.
(46:26) Cho
nên trong cái thời đại này mà Thầy đã tự mình đã vượt ra tu tập để làm chủ được
sự sống chết, tu đúng giáo pháp của Phật Giới Định Tuệ, không phải là một việc
làm của một người mới tu trong một đời nay được, mà phải nhiều đời huân tập, do
huân tập liên tục không kẽ hở. Nghĩa là không có hưởng cái dục lạc của thế
gian, đời nào cũng như đời nấy.
Cho nên khi
sanh Thầy ra thì những người thân của Thầy đều là những nhà nho và những người
biết coi tướng số, cho nên họ nhìn Thầy họ nói Thầy đã ba đời làm Hòa thượng.
Đúng vậy,
trong đời nay, tâm nhiễm ô của Thầy không có, cho nên đối với sự cám dỗ của
pháp thế gian không làm Thầy bị ô nhiễm. Từ đó Thầy hướng đến cái con đường tự
trong thân tâm của mình, lấy giới luật mà làm đạo. Đi vào nơi nào, chùa nào mà
thấy thiếu giới luật là tâm Thầy lại thấy ray rứt khó chịu, từ đó phải rời bỏ
những nơi đó mà đi…
(Xem
tiếp ở Pháp hành 08)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét