114- 7- ĐỘC CƯ LÀ CHUYÊN CẦN TU TẬP KHỒNG PHÚT GIÂY NÀO RẢNH RỖI
(30:52) *Hỏi*:
“Kính bạch Thầy! Thầy dạy độc cư mà chúng không hiểu rõ, biến thành độc câm,
con dạy gì họ cũng chẳng tin, xin Thầy giải thích cho rõ ràng!”
Đó thì, Thầy
thường dạy độc cư, nhưng mà các con thì hiểu một cách rất là lệch lạc.
Cũng như ở
đây có mùa hạ năm rồi thì thầy Thiện Thuận có về đây tu tập, hiểu qua cái chỗ độc
cư thì thầy lại là độc câm, thầy không thèm nói nữa. Ôi thôi thầy làm cũng rối
loạn dữ tợn, thầy hiểu sai một chút mà nó thành trật mất cái đường cách thức của
Thầy dạy mất đi.
Bởi vì trong
cái giáo lý và cái giáo pháp của Phật dạy, nó không có cái chỗ mà á khẩu, nghĩa
là câm đó, không có câm, mà Phật chỉ dạy tịnh khẩu chớ không phải là dạy á khẩu.
Thế mà người ta câm không nói chuyện, thì Thầy cũng không biết sao.
Tịnh khẩu
nghĩa là không có nói chuyện phù phiếm, không có nói chuyện ác, không có nói
chuyện vu khống, không nói chuyện hai chiều, không có nói lời hung dữ, không có
nói vọng ngữ, thì như vậy là gọi là tịnh khẩu.
Còn mình làm
thinh mà mình gọi tịnh khẩu, mà trong bụng mình ác pháp nó đầy ở trong đó, thì
cái khẩu của mình nó chưa có lúc mà nó nói ra, chớ lúc mà nó nói ra chắc nó chửi
người ta tan nát hết không còn!
Đáp: “Bốn
mươi hai bài kệ của Phật dạy độc cư rõ ràng, cớ sao lại biến nó thành độc câm?
Tịnh khẩu quý thầy hiểu sai biến thành á khẩu, câm.
(32:33) Tịnh
khẩu nghĩa là không nói vọng ngữ, ác ngữ, lưỡng ngữ, phiếm ngữ, chớ không phải
không nói. Còn á khẩu là câm không nói ra.”
Ở đây các
con nên ghi những cái danh từ này:
“Tịnh
khẩu nghĩa là không nói vọng ngữ, ác ngữ, lưỡng ngữ, phiếm ngữ.”
Đó, những
cái danh từ ở trong kinh thì nó dạy rất rõ đó. Khi mà tịnh khẩu thì chúng ta
không có nên dùng những cái vọng ngữ, rồi ác ngữ, lưỡng ngữ, phiếm ngữ. Đó, thì
những cái danh từ đó thì ghi để nhớ chớ không kéo không nhớ thì không biết đâu
mà nói.
Đó thì tịnh
khẩu là không có dùng những cái loại ngữ đó, chớ còn nói cái điều tốt thì mình
nói có sao đâu? Cho nên có nhiều người chẳng dám nói mà cứ lấy giấy mà viết,
thiệt ra là không câm mà muốn câm!
Cho nên cái
người câm họ muốn nói lắm chớ, mà họ nói không được, họ ư ư, họ ra dấu tùm lum
ra hết, thì chúng ta tập theo cái người câm chớ không phải là tập tịnh khẩu.
Đó, độc cư là nhắm, là chúng ta vào cái chỗ tịnh khẩu chớ không phải là gì
khác.
“Độc
cư là sống trầm lặng một mình, sống tâm quay vào trong, không phóng dật, sống
không kết bè kết bạn, không nói chuyện phiếm, chỉ lo sống đúng pháp, đúng giới
luật, ngày ngày chuyên cần tu tập trau dồi thân tâm bằng các pháp Phật đã dạy.”
Nghĩa là cái
người sống độc cư là người lấy pháp làm cuộc sống của mình, cho nên Phật nói lấy
pháp làm hòn đảo để mà tu tập nó. Vì vậy mà độc cư là vốn chúng ta sống cách sống
để lấy các pháp làm cái cuộc sống của chúng ta, làm cái chỗ nương tựa vững chắc
mà không hề lúc nào mà chúng ta buông cái pháp ra.
Còn cái này
chúng ta cứ buông cái pháp ra khỏi, cũng như là cái người mà đã bị chết đuối ở
biển mà nhờ có cái phao mới sống trên mặt biển đó, thế mà cứ thỉnh thoảng thả
cái phao ra!
(34:35) Chúng
ta biết cái pháp nào, như Tứ Chánh Cần phải tu tập như vậy, và cách thức phải
dùng thiền định như vậy để tu tập Tứ Chánh Cần, thì luôn luôn chúng ta giờ phút
nào chúng ta cũng bám vào cái pháp đó mà chúng ta sống. Thì như vậy là lấy pháp
làm chỗ nương tựa, lấy pháp làm chỗ hòn đảo, phải không?
Còn cái này
mình cứ mình buông ra cái phao của mình, mình buông cái hòn đảo ra, thì sóng
gió nó dập dồn, nó nhận mình xuống đáy biển chết còn gì! Cho nên các thầy, các
con không thấy rằng mình đang sống đây là mình đang sống ở trong cái biển đau
khổ, mà nếu mình buông cái phao này ra, buông cái phao pháp của Phật ra, thì
ngay đó là bị sóng nó dập mình xuống dưới đáy biển, mình đau khổ liền!
Cho nên Phật
nói: hãy tự lấy mình làm hòn đảo, hãy lấy pháp của Phật mà làm hòn đảo, hãy lấy
mình làm ngọn đèn soi cho mình đi, hãy lấy pháp của Phật mà soi đường cho mình
đi, đừng có rời cái ngọn đèn đó ra, vì rời ngọn đèn đó ra là đêm tăm tối nó sẽ
che ám mình đi!
Cho nên mình
phải sống trong pháp, sống đúng pháp, luôn luôn lấy pháp mà bám. Cho nên Phật
nói "tùy pháp" là theo pháp, nương pháp, bám chặt pháp,
cách thức tu á. Chớ còn các con, cứ xét đi coi Thầy có đúng không, các con luôn
luôn rời các pháp, không chịu bám chặt pháp, tội nhất là cứ để một ngày không
biết nó rời ra khỏi cái phao đó bao nhiêu lần, tức là rời khỏi cái pháp bao
nhiêu lần.
(36:03) Cho
nên Phật nói: nương theo pháp tức là tùy theo pháp, bám chặt pháp, ôm chặt
pháp, lấy pháp làm chỗ nương tựa vững chắc, đừng buông nó, thì chúng ta mới có
sự giải thoát hoàn toàn.
Mà sống độc
cư là phải sống như vậy mới có nghĩa của nó. Sống độc cư không có nghĩa là
không nói chuyện, nhưng nói chuyện gì nói bây giờ? Bởi vì mình sống độc cư,
mình sống luôn luôn ở trong pháp, lấy pháp làm chỗ nương tựa, thì biết cái gì
bây giờ mình nói. Mà mình nói tức là mình buông pháp rồi còn gì!
“Nên
âm thầm lặng lẽ, nỗ lực tu tập không có phút giây nào rảnh rỗi mới gọi là độc
cư.”
Nghĩa là
không có giờ nào mình rời các pháp của mình đang tu.
Thầy đã cho
các con các pháp Tứ Chánh Cần, rồi cho các pháp để chúng ta tu tập ở trên Tứ
Chánh Cần: đó là Chánh Niệm Tỉnh Giác, đó là Định Niệm Hơi Thở, đó là Định Vô Lậu,
ba cái pháp Định này để chúng ta thực hiện cái Tứ Chánh Cần hoàn toàn sẽ được
giải thoát. Mà lìa ra một phút một giây là các con, các thầy đã tự mình đã nhận
chìm mình xuống dưới đáy biển rồi!
Cho nên phải
hiểu biết cái lời của Phật dạy, là luôn luôn lúc nào chúng ta cũng đừng để thất
niệm. Thất niệm tức là lìa khỏi pháp. Ôm chặt pháp, ôm chặt cái phao này, ôm chặt
cái nơi nương tựa vững chắc này, thì chúng ta mới thoát ra khỏi cái cuộc đời đầy
trầm luân đau khổ, đầy cám dỗ biết bao nhiêu sự ham thích.
(37:34) “Trước
các pháp tâm không bị cám dỗ là độc cư.”
Đây các thầy
và các con nghe Thầy giải thích cái chỗ độc cư, bởi vì cô Út hỏi để cho biết
rõ, để không khéo các con chỉ hiểu một cách rất phiến diện, chỉ biết á khẩu làm
thinh là độc cư, điều đó là điều sai.
“Trước
các pháp, tâm không bị cám dỗ là độc cư.
Trước
những người thân quyến thuộc, tâm không động lòng thương ghét là độc cư.
Trước
những lời mạ nhục phỉ báng, tâm không giận hờn phiền não là độc cư.
Trước
những cảnh thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ, tâm không dao động là độc cư.
Trước
những cảnh éo le đau khổ của kẻ khác, tâm vẫn thanh thản an nhiên, bất động là
độc cư.
Trước
những cảnh chết chóc như chỉ mành treo chuông, tâm vẫn thản nhiên bất động là độc
cư.
Trước
những cảnh ác thú và giặc cướp, tâm vẫn an nhiên bất động là độc cư.
Chớ
không phải độc cư là không nói chuyện!”
Đó, cuối
cùng Thầy xác định cho các thầy thấy, trong cái vấn đề đó như vậy. Nhưng mà
mình độc cư mình biết chuyện gì bây giờ nói? Nói khởi chuyện ra, có ý ra khỏi
pháp thì ngay đó mình đã buông cái phao.
(38:43) Cái
phao đã cứu mình thoát ra khỏi cuộc đời đầy đau khổ, thế mà mình vội vàng mình
buông nó ra để mình nói chuyện gì? Mình có chuyện gì nữa mà nói? Chuyện sanh tử
đang kề cận, ngày bây giờ mình đang sống, ngày mai chết biết làm sao mà tránh
khỏi đây?
Chắc chắn là
mọi người đang ngồi trước mắt Thầy, người nào cũng phải đi vào cái cảnh chết.
Mà cái cảnh chết đó không biết ai đi trước mà ai đi sau? Con đường này chắc chắn
ai cũng phải đi!
Thế sao
chúng ta không nghĩ đến giờ phút đang sắp sửa lâm chung, đang sắp sửa chết đây?
Vui sướng gì cuộc đời này mà cái chết đang đeo ở trên vai trên cổ của chúng ta
đây? Ngày mà chúng ta bỏ thân này, chúng ta còn biết được thân nữa hay không?
Ngày mà chúng ta bỏ thân này, biết chúng ta có được thân khác mà có gặp được
Chánh Pháp như thế này nữa không?
Ngày nào Thầy
ra đi, Pháp bảo còn thì đó là phước duyên của chúng sanh, mà Pháp bảo này được
tiêu hủy và được đốt đi thì biết chúng sanh có còn đủ duyên gặp nữa không?
Không gặp được
chánh pháp như thế này, không được nhắc lại những pháp mà Phật ngày xưa đã truyền
lại! Kinh sách của Phật còn đó, nhưng Chánh Pháp của Phật đã lu mờ. Người ta tu
sai lệch mà bây giờ Thầy đã làm sống lại, đó là cái duyên phước của một số người
ngồi trước mắt Thầy, để nhìn thấy cái chết đang réo rắt, đang thúc hối chúng ta
sắp tới con đường chết, chớ không phải ai khỏi chết đâu, mà vui, mà sướng, mà
chạy theo dục lạc!
Đừng nghĩ rằng
tôi còn trẻ tuổi là tôi chưa chết, biết đâu chừng cái chết sẽ đến với người trẻ
tuổi chứ chưa phải là người già. Trong các con, có khi các con chết trước Thầy,
mà cũng có khi các con chết sau Thầy, ai biết được cái sự tử sanh này?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét