103- 5- KHÔNG THỰC HIỆN ĐƯỢC NÊN MỚI HẠ THẤP TỨ THÁNH ĐỊNH
(11:36) Sau
học được những danh từ, tên của các pháp, thì bây giờ cô Út Diệu Quang sẽ hỏi
Thầy tiếp:
“Kính bạch
Thầy tại sao người ta gọi Tứ Thánh Định là thiền Tiểu Thừa, thiền phàm phu, thiền
ngoại đạo?”
Đáp: “Nói
về Tứ Thánh Định là một loại thiền định rất đặc biệt mà từ xưa trước khi chưa
có đạo Phật cho đến bây giờ, chưa ai thông hiểu cách thức tu tập cơ bản của nó,
và cũng không có một học giả nào tưởng giải ra được.
Trừ Đức
Phật, Ngài đã phát hiện ra được cách thức tu tập về loại thiền định này, cụ thể
và rõ ràng. Nhưng các nhà học giả không có tu tập thực hành, nên những lời dạy
của Đức Phật các ngài không tưởng giải ra được. Vì thế các ngài lập luận, quăng
ném nó ra ngoài kinh điển phát triển Đại Thừa.”
Nghĩa là họ
ném Tứ Thánh Định này ra khỏi ngoài cái kinh sách phát triển, kinh sách Đại Thừa,
cho nên hầu hết kinh sách Đại Thừa không có nhắc đến cái tên Tứ Thánh Định,
không có nói đến cái Tứ Thánh Định mà chỉ nói những loại thiền định ngoài cái bốn
thiền định này.
“Vì những
nhà viết kinh Đại Thừa không sao giải thích Tứ Thánh Định được, nên họ bịa đặt
ra cái tên Tiểu Thừa Thiền, Phàm Phu Thiền, và độc ác hơn nữa thì họ gọi là thiền
ngoại đạo.”
Đó, thì các
thầy cũng thấy rằng những cái danh từ này đều là những cái nhà học giả, mà
chúng ta thường gọi họ là những bậc Tổ sư đó, thì họ không có triển khai nổi
cái Tứ Thánh Định là một cái loại thiền rất là đặc biệt.
Mới bắt đầu
vào, thì như quý thầy biết rằng, khi mà chúng ta muốn nhập được cái Sơ Thiền,
thì chúng ta phải tu hết sức biết bao nhiêu cái loại pháp môn, như Tứ Chánh Cần,
Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, rồi đến cái Định Vô Lậu, đó là cái phần để tu tập
ngăn chặn ác pháp và lòng ham muốn của mình.
(14:06) Còn
cái phần mà giữ gìn thì phải lấy cả cái giới bổn, 250 giới Tỳ Kheo, 348 giới Tỳ
Kheo Ni, và đồng thời phải sống một đời sống thiểu dục tri túc. Rồi phải phòng
hộ sáu căn, mà Phật còn gọi là “Thánh phòng hộ sáu căn”, thế mà chúng ta mới đạt
được cái Sơ Thiền, mới ly dục, ly ác pháp được.
Thế mà người
ta gọi là Tiểu Thừa, là Phàm Phu Thiền, là thiền ngoại đạo, thì Thầy không hiểu
họ đã hiểu Phật pháp như thế nào, mà họ dám nói những cái lời nói như vậy. Họ
dám hạ những cái pháp mà Phật đã gọi là Tứ Thánh Định.
Mà Thầy có
nhắc xác định được trong cái bốn thiền này, mà Đức Phật đã xác định là Như Lai
Trú, là Phạm Trú, là Thánh Trú. Lấy bốn cái loại thiền này Đức Phật muốn nói đến
cái sự an trú của một bậc Thánh, một bậc Như Lai, thì Đức Phật nghe nói Thánh
Trú thì chúng ta biết rằng bốn loại thiền này, mà nghe nói Phạm Trú tức là đức
hạnh của một người tu sĩ, là phải biết đó là nói bốn thiền này.
Cho nên cái
xác định của Đức Phật rất rõ ràng về bốn loại thiền này để chỉ cho chúng ta biết
rằng một cái sai, cái đúng của thời nay. Rồi đây một lúc nữa Thầy sẽ đọc cái
bài kinh, ngay cả kinh Nguyên Thủy, mà người ta kết tập lại thành một cái bài
kinh gọi là Thân Hành Niệm, rồi Thầy sẽ phân tích được cái sai, cái đúng của họ.
Trong khi đó
chúng ta học về cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, để ngăn chặn các ác pháp
không cho sanh khởi, thì chúng ta mới biết được cái sai, cái đúng của người sau
này đã thêm thắt đã làm lệch cái bản kinh, cái bài kinh mà trong cái bộ kinh
Nguyên Thủy nữa chớ chưa phải là kinh Đại Thừa.
Đó là cái
người sau họ đã làm lệch đi, để làm cho người đời nay không có tu hành, không
có chứng được cái lý, cái thực cụ thể của Phật pháp, cho nên không làm sao mà
dám nói cái đó sai, chỉ biết cái bài kinh đó là cái bài kinh của Phật, chớ còn
không dám nói nó sai. Trừ ra có những người có kinh nghiệm tu hành, mới biết nó
sai, đúng mà thôi.
(16:40) Và
đồng thời còn phải xác định bằng một cái cuộc thực nghiệm trở về với cái thời
quá khứ bằng cái sức lực của đạo lực Tam Minh mà rõ được, nghe được cái lời giảng
của Đức Phật cách đây 2540 năm, mới xác định được cái bài kinh đó đúng sai. Chớ
nếu mà không có những cái lực đạo như vậy, thì những cái bài kinh này làm sao
chúng ta dám xác định nó đúng hay là sai.
Họ dám in, họ
dám viết ra như vậy, để cho tới bây giờ chúng ta chưa biết rằng một người nào
mà cả gan dám làm một cái điều này, mà để rồi kinh điển, để người sau không có
biết đường lối đâu đúng, đâu sai, không dám nói sai, dù có biết sai cũng chẳng
dám nói sai.
Như vừa rồi
các Thầy và các con cũng đã đọc ở trong cái tập Đường Về Xứ Phật tập một, trong
cái bài kinh Jivaka ở Trung Bộ Kinh, kinh Nikaya, thế mà người ta chỉ cần thêm
mấy chữ thôi cũng đã làm lệch được cái ý của Phật pháp rồi. Từ đó người ta chạy
theo dục lạc, mà người ta thọ hưởng những thịt, những thực phẩm bằng cái xương
máu của chúng sanh một cách là thích thú.
Thế mà người
ta cứ nói rằng Phật cho phép ăn thịt chúng sanh. Đó là một dã tâm độc ác của những
bậc đả phá Phật pháp đến tận cùng như vậy. Thế mà chúng ta hiện thời nay chúng
ta cũng chẳng dám nói đó là sai, cũng chẳng dám nói đó là đúng.
Cho nên ở
đây nói về Tứ Thánh Định mà người ta gán cho những cái tên Tiểu Thừa Thiền,
Phàm Phu Thiền và Ngoại Đạo Thiền, thật là đau lòng cho Phật pháp biết mấy! Những
pháp môn siêu việt giúp cho con người ta đủ đạo lực để làm chủ sự sống chết và
còn làm những việc siêu việt không thể lường được.
Như trong
kinh điển Phật nói, nếu dùng bàn tay rờ mặt trăng, mặt trời, thế là một việc
siêu việt như vậy mà không từ ở trên Tứ Thánh Định này thì làm sao làm những điều
đó được?
Đến bây giờ
cũng chẳng có nhà học giả nào triển khai Tứ Thánh Định này được. Vì hiện giờ
chưa có một bậc Hòa thượng, một bậc tôn túc nào, một hành giả nào mà triển khai
Tứ Thánh Định này cho có đường lối, cách thức tu tập đúng cách của nó, nên gặp
Tứ Thánh Định họ lờ qua.
“Kinh
sách của các học giả viết rất nhiều về Tứ Niệm Xứ, Tứ Diệu Đế, Sổ Tức Quan, Thập
Nhị Nhân Duyên, chưa hề có cuốn kinh sách nào nói về Tứ Thánh Định.”
(19:41) Bởi
vậy các thầy cũng như là các con, nếu mà đi ra nơi nào phát hành kinh sách để
tìm một cái cuốn sách mà nói về Tứ Thánh Định thì chẳng có một cái nhà học giả
nào mà dám viết nó hết, dám biên soạn nó ra hết.
Họ chỉ nói Tứ
Niệm Xứ, Tứ Diệu Đế, Sổ Tức Quan, Thập Nhị Nhân Duyên, hoặc là Thập Thiện, hoặc
là các cái loại kinh sách phát triển của Đại Thừa nói về thiền Phản Quang Tự
Tánh hay hoặc là những cái pháp thiền Kiến Tánh, hay hoặc là những cái pháp thiền
như “chẳng niệm thiện niệm ác, bản lai diện mục hiện tiền”. Đó là những pháp
thiền để người ta tu, hy vọng được giải thoát.
Còn trái lại
thì Tứ Thánh Định, thì họ chẳng dám rớ vào để mà nói cách thức tu tập như thế
nào.
“Bởi vậy
Tứ Thánh Định là pháp môn làm chủ được sự sống chết của chúng ta, sanh lão bệnh
tử, tức là pháp môn giải quyết kiếp sống con người, chấm dứt đau khổ và luân hồi,
một pháp môn tuyệt vời, có một đạo lực kinh khủng, tịnh chỉ hơi thở và các hành
trong thân một cách tài tình.
Thế mà ai
biết nó là một pháp môn quý báu và vô giá. Người ta chỉ còn biết miệng lưỡi lừa
của các vị Tổ sư: Tiểu Thừa Thiền, Phàm Phu Thiền, Ngoại Đạo Thiền.”
Nghĩa là bây
giờ người ta nói đến Tứ Thánh Định, thì người ta chỉ biết nó là Tiểu Thừa Thiền,
Phàm Phu Thiền và Ngoại Đạo Thiền, chớ người ta chẳng có biết nó là một cái
pháp quý báu và vô giá.
Nó làm chủ
được cái sự sống, sự chết của con người, nó chỉ cần ra lệnh là hơi thở tịnh chỉ
ngay liền, các hành ngưng hoạt động. Người ta không hiểu được cái pháp tuyệt vời
và quý báu như vậy thì làm sao người ta tu tập làm chủ được sanh tử luân hồi?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét