Thứ Ba, 19 tháng 3, 2024

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

 

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như liên hệ :

Tu viện Chơn Như (Cổng số 2) Số 4 đường Chùa Am, khu phố Gia Lâm, phường Gia Lộc, thị xã Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.

Email: chonnhu2@gmail.com

Ban kinh sách Tu viện Chơn Như:

Điện thoại: 0276.3892.911

DTDĐ : 0965.795.589.

(07h-10h, 14h-17h hàng ngày),

******

01-TU TẬP TÂM BẤT ĐỘNG

https://tutaptambatdong.blogspot.com/

02- TÁC Ý ĐUỔI BỆNH

https://kettap5.blogspot.com/

03-THẾ GIỚI TƯỞNG

https://khamphabian24.blogspot.com/

04-LỚP NGŨ GIỚI NÂNG CAO

https://ythucluc.blogspot.com/

05-TU TẬP TỨ CHÁNH CẦN, TỨ NIỆM XỨ

https://thanhthien22.blogspot.com/

06-SỐNG MƯỜI ĐIỀU LÀNH

https://tricangsport.blogspot.com/

07-BẬC THẦY BA MINH DẠY LUYỆN TĨNH GIÁC

https://nghieptutruong.blogspot.com/

08-TU TẬP XẢ TÂM

https://tuviencn.blogspot.com/

09-TU SĨ THƯA HỎI CHÁNH PHÁP

https://thuahoichanhphap.blogspot.com/

10-PHÁP HÀNH GIỚI HÀNH 40 BĂNG

https://vietboy23.blogspot.com/


 

762- TINH THẦN YẾU ĐUỐI, BẠC NHƯỢC MỚI DỰA VÀO THẾ GIỚI SIÊU HÌNH

 

762- TINH THẦN YẾU ĐUỐI, BẠC NHƯỢC MỚI DỰA VÀO THẾ GIỚI SIÊU HÌNH

Hỏi: “Đạo Phật là đạo tự lực không cần tha lực, nhưng có người nói tu theo đạo Phật mà không tin thế giới siêu hình là không được. Có vị thầy bảo tu theo Phật phải tin Trời, tin thế giới siêu hình. Vậy Trời là ai? Thế giới siêu hình ở đâu?

Trời có phải là Ngọc Hoàng Thượng Đế, Chúa Giê Su? Nếu không tin, các vị này bảo niềm tin trong đạo Phật sẽ kém khuyết.”

Nghĩa là mình không tin các vị đó thì niềm tin của mình đối với Phật cũng vẫn khiếm khuyết như thường.

Những vị thầy này quan niệm như vậy có đúng không?”

Thật ra thì Viên Minh hỏi Thầy cái điều này thì Thầy thấy cũng rất ngại, vì nói ra thì cũng đụng chạm, nhưng mà gặp Thầy thì Thầy nói thẳng thôi. Nhưng mà biết rằng mình nói là cũng đụng chạm họ đó.

Đáp: “Đạo Phật là một tôn giáo ra đời nhắm vào sự thật của kiếp con người để giải quyết bằng sức tự lực và trí tuệ của mình, không nhờ cậy vào ai, tự thắp đuốc lên mà đi. Vì Đức Phật đã biết con người khổ vì chính mình tạo ra mình khổ, chớ không phải ai làm cho mình khổ.

Do thế Đức Phật không nói quanh co mà chỉ thẳng cách thức tu tập làm chủ sự đau khổ, chấm dứt đau khổ, không cần cầu cạnh ai hết, nên đạo Phật không xây dựng một thế giới siêu hình tưởng tượng, một đấng Ngọc Hoàng trừu tượng, một đấng cứu thế vạn năng, một Phật Tánh thường lạc ngã tịnh siêu hình.

Những vị thầy này quan niệm như vậy là bị ảnh hưởng quá của các tôn giáo hữu thần.”

Nghĩa là những cái quan niệm và tư tưởng này đều là bị ảnh hưởng của các tôn giáo hữu thần. Còn đạo Phật xem như là cái tôn giáo vô thần, không có một cái đấng vạn năng nào trên cái đầu chúng ta hết, chỉ có ta là cứu chúng ta chớ không ai hết.

Cho nên Đức Phật nói:

“Thiên thượng thiên hạ.

Duy ngã độc tôn.

Nhất thiết thế gian.

Sinh lão bệnh tử.”

Bốn câu kệ rất rõ ràng.

Cho nên trên đời này không ai cứu ta mà chỉ có ta mới cứu ta, cho nên ta vượt qua được bốn cái sự đau khổ này.

“Những quan niệm như vậy không đúng sự thật, mơ hồ, trừu tượng, ảo giác sống trong thế giới tưởng. Những vị thầy này không còn sức tự lực, mất hết nghị lực, tinh thần yếu đuối, bạc nhược.”

Những người mà nêu lên những cái thế giới siêu hình như vậy là những người không có một cái nghị lực, không có cái sức tự lực, nó mất hết các nghị lực, tinh thần yếu đuối mới cầu cạnh những cái siêu hình đó.

Còn chúng ta là những người có đủ nghị lực, chúng ta mặc dù thân thể ốm yếu bệnh tật, chứ cái tinh thần chúng ta rất vững chắc, không có sợ hãi. Cho nên từ cái chỗ sợ hãi chúng ta không sợ hãi, chúng ta đối phó trước cái sự đau khổ, sự chết chóc của chúng ta, chúng ta gan dạ, không có bao giờ hề hấn.

Bởi vậy khi mà sắp sửa mà chúng ta đạt được đạo không phải là chuyện dễ đâu. Chúng ta phải biết rõ, như Thầy đã nói, nó có cái cảm thọ và cái hành thọ.

Cái cảm thọ là do cái thân chúng ta có bệnh tật nó sanh ra cái đau khổ gọi là cảm thọ. Còn cái hành thọ là do cái thân chúng ta không bệnh đau, mà nay nó đau nhức chỗ này, mai đau nhức chỗ kia tức là cơ thể đang thay đổi.

Mà trong khi cái cơ thể mà chúng ta tu tập, nó phải thay đổi, để cho nó, khi mình dừng hơi thở mà nó không chết, nó phải có sự quân bình của nó, chớ không phải là đơn sơ như cái thân mà của các con mà chưa có tu tập, thì các con ngưng thở là các con chết luôn. Cho nên muốn mà ngưng thở thì chúng ta phải rèn luyện, tu tập trong những cái đạo lực của chúng ta, do đó nó bắt đầu nó thay đổi.

Nó thay đổi thì cái thân chúng ta không phải là bệnh đau, nhưng mà nó phải có sự thay đổi, nó làm như là đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia, có khi ho, có khi nó khạc ra máu, rồi có khi thì nó tiêu chảy, có khi thì nó đau bụng, nó đủ cách, có khi thì nó bón, nó bức đủ cách hết, nhưng mà rồi nó sẽ hết.

Mà cái người mà nhát gan, thì lúc bấy giờ đó, chạy đi bác sĩ thì cái người đó tu không tới đâu hết. Cho nên xem như chúng ta đã chết rồi thì chúng ta mới chiến thắng được cái hành thọ.

Còn cái cảm thọ thì cái đó là khi có bệnh thân rồi, cái bệnh thật của nó từ đó nó sanh ra đau đớn thì chúng ta đi trị bệnh. Còn cái cảm thọ thì nhất định là lấy cái phương pháp mà tu hành chúng ta chiến thắng nó thôi.

Cho nên ở đây Phật dạy rất rõ mà, cái cảm thọ và cái hành thọ rất rõ chớ đâu phải là không dạy, nhưng mà tại vì chúng ta đọc kinh sách mà chúng ta không hiểu rồi chúng ta lướt qua, cho nên chúng ta không thấy cái đặc biệt của đạo Phật.

Cho nên những cái người mà quan niệm cái thế giới siêu hình là những người yếu đuối, những người yếm thế, những người cầu cạnh, những người mà không còn tự cứu lấy mình được. Những người đó là những người không có còn đủ sức theo đạo Phật nữa.

Cho nên những người đó không phải là những bậc Thánh đâu, phàm phu.


761- CÓ DUYÊN VỚI PHÁP NÀO THÌ TU PHÁP ĐÓ

 

761- CÓ DUYÊN VỚI PHÁP NÀO THÌ TU PHÁP ĐÓ

 Thầy xin tóm lược lại để thấy được cái pháp hành.

Nghĩa là ngày xưa, các thầy nên nhớ rằng không phải là tu tùm lum vậy đâu, không phải đụng pháp nào cũng tu hết đâu. Có người có duyên với pháp này, thích cái pháp này thì tu.

Thí dụ như các con nghe Thầy dạy pháp Tứ Chánh Cần, thì các con nỗ lực tu Tứ Chánh Cần, thì các con dẹp hết các pháp ác, xong thì các con sống ở trong trạng thái thiện pháp, tức là ly dục, ly ác pháp rồi. Thì ngay đó là các thầy các con nhập định rất dễ dàng thôi, không còn khó nữa.

Cho nên tự nội Tứ Chánh Cần không cũng đủ rồi, không cần phải tu Tứ Vô Lượng Tâm, mà cũng không cần tu Sơ Thiền, Nhị Thiền, hay hơi thở gì tất cả hết. Nghĩa là các con khỏi tu Tứ Niệm Xứ, cũng khỏi tu Tứ Như Ý Túc, khỏi cần tu gì hết.

Nghĩa là khi mà ly dục, ly ác pháp rồi thì các con chỉ cần ra lệnh là nó làm theo hết, không cần tu gì hết. Cho nên cái Thất Giác Chi các con cũng khỏi cần tu, miễn là khi mà các con ly dục, ly ác pháp thì Thất Giác Chi nó hiện ra liền tức khắc.

Cho nên bây giờ các con tu, thí dụ như bây giờ các con thấy, đi kinh hành để mà tu Tứ Vô Lượng Tâm, dùng tâm từ bi tránh tất cả những cái loài vật để không đạp dưới chân mình khi bước đi. Thì các con tu tập như vậy, tập trung rất tỉnh thức để cho mình đừng có giết hại chúng sanh, nó làm cho cái tâm mình tỉnh thức.

Thì do cái sức tỉnh thức này với cái tâm từ bi này kết hợp với nhau, và đồng thời các con nương vào cái hành mà đi này, thì các con nhắc để mà xả cái tâm tham, sân, si của mình, tức là kết tập với cái Định Vô Lậu, thì hai cái này thì các con tu về Tứ Vô Lượng Tâm để cho xả hết cái tham, sân, si của mình. Từ đó thì nội cái Tứ Vô Lượng Tâm vầy các con cũng thành tựu.

Vì vậy mà cái người đệ tử của Phật gọi là tâm từ đệ nhất, thì đó là em của ông Cấp Cô Độc, đã theo Phật tu mà chứng quả được A La Hán là do cái Tứ Vô Lượng Tâm mà vào.

Còn cái Tứ Chánh Cần này thì Thầy không thấy ở trong kinh nhắc, không có cái gương hạnh, nhưng mà điều kiện là Thầy xin nhắc lại là cái người nào mà tu Tứ Chánh Cần là ngăn ác, diệt ác để mà thực hiện cái trạng thái của thiện, thì cái người này ở trong cái trạng thái này, nội Tứ Chánh Cần này, thì các thầy cũng sẽ là đạt được cái sức tu tập rồi, thì chỉ trong pháp Tứ Chánh Cần là đủ rồi, không cần phải tu các pháp khác.

Đây là những cái bài pháp cuối cùng nhắc cho quý thầy nắm vững những cái pháp, mà mình có duyên với pháp nào lấy pháp đó tu một pháp thôi, chứ không phải tu lộn xộn nay thiền này, mai thiền kia, mốt thiền nọ, tùm lum ra, thì các thầy tu riết rồi các thầy điên đầu, rồi các thầy cũng không biết đâu mà vào đạo nữa.

Thì phải hiểu được cái chỗ này nè, nghĩa là mình nhận cái pháp nào phù hợp với cái đặc tướng của mình, mình lấy cái pháp đó mà tu tới cuối cùng để mà thành tựu giải thoát.

Đó, cho nên ở đây Thầy muốn nói, khi mà các thầy đã mà nằm ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu cái giai đoạn một, thì trên thân quán thân này thì quý thầy quán rồi tu Định Vô Lậu, rồi hướng tâm mình tu cái các hành động của mình đi kinh hành này kia, thì trong cái giai đoạn thứ nhất của cái Tứ Niệm Xứ, thì quý thầy thực hiện trên này, thì nó có Định Vô Lậu nè, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở thì nội bao nhiêu đó quý thầy cứ thực hiện.

Hằng ngày quý thầy câu hữu để mà hướng tâm xả, đoạn dứt cái tâm tham, sân, si của quý thầy. Nội ở trên cái đoạn một của Tứ Niệm Xứ này thì quý thầy cũng tu trên cái giai đoạn một này thôi, chớ không được tu tới cái giai đoạn hai, ba nữa. Thì các thầy sẽ thực hiện được cái chỗ mà giải thoát của quý thầy.

Cho nên lấy một pháp mà tu hành chớ không được lấy nhiều pháp. Vì lấy nhiều pháp quý thầy tu cái pháp này rồi tu pháp kia, tu pháp nọ tùm lum đủ thứ ra hết, thì quý thầy rối mà quý thầy không đạt được cái chất lượng cao của sự giải thoát.

Cho nên tu cái pháp nào phải chắc chắn pháp nấy, mình chấp nhận cái pháp đó rồi thì nỗ lực tận cùng với pháp đó để đến khi mình giải thoát mà thôi.

Đó, các pháp nó có hành pháp rõ ràng, thì các thầy chấp một cái pháp nào rồi thì các thầy phải thực hiện. Mà đây là những cái giai đoạn ly dục, ly bất thiện pháp, là cái giai đoạn quan trọng mà Thầy nói nó loại thiền quan trọng.

Cho nên cái cần thiết cho quý thầy là phải nỗ lực cho thật sự cái chỗ này, làm sao mà cho đạt được cái chỗ ly dục, ly ác pháp. Còn tất cả các loại thiền khác quý thầy đừng có quan trọng với nó, đừng có ngồi thiền nhiều.

Ở đây có ngồi nhiếp tâm trong hơi thở năm ba mươi phút hoặc một giờ là cao, xả đi, đừng có ngồi hai ba tiếng đồng hồ cho mệt cái xác của mình mà không làm gì cả.

(26:22) Cho nên ở đây, cần thiết là cái chỗ mà tỉnh thức, cái chỗ vô lậu, cái chỗ mà hơi thở nó phải được cái sự tỉnh thức ở trong cái hơi thở, thì cái điều đó là điều tốt.

Chứ quý thầy đừng có lo mà phải là phá cái âm thanh, hoặc là phá cái hơi thở, phải là tịnh chỉ cái này, đừng có lo cái chuyện xa vời đó đi, đừng có nghĩ lo đi. Mà hãy nghĩ ngay cái chỗ mà các thầy phải lìa cho được các ác pháp nè: tham, sân, si phải lìa nè, lòng tham muốn của mình phải lìa nè.

Lần lượt quý thầy tu, rồi quý thầy sẽ bỏ xả hết, tự nhiên cái tâm của quý thầy nó chín muồi rồi, quý thầy không còn thích thêm một cái bộ đồ mà quý thầy, ngoài cái bộ đồ trong thân này các thầy sẽ bỏ xuống hết, ai xin gì quý thầy cho hết, không cần nữa. Đó là lúc bây giờ quý thầy tự nhiên mà quý thầy xả.

Còn bây giờ quý thầy xả chớ quý thầy tiếc. Có cái sự bắt buộc của quý thầy để mà xả thôi, chứ sự thật ra thì các thầy chưa phải là thật tâm mà để xả.

Cho nên các thầy cứ tu đi rồi các thầy sẽ thấy tự nó nó xả, nó xả cho đến khi các thầy thấy nó thanh thản, chừng nào nó có trạng thái an lạc của cái sự xả ly đó, thì nó giúp cho các thầy thấy xả nó rất là thảnh thơi, thảnh thơi cho cái cuộc sống tu hành của mình.

Cho nên các thầy phải nỗ lực thực hiện là chấp nhận một cái pháp, do cái pháp nào mà quý thầy thấy kết quả của cái tâm mà ly dục, ly bất thiện pháp, làm cho lậu hoặc nó không còn nữa, thì tức là quý thầy lấy cái pháp đó mà làm cái chuẩn để mà đi tới cuối cùng để giải thoát, không khéo uổng cuộc đời quý thầy mà lăng xăng pháp này đến pháp kia.

Cho nên đây là cái bài pháp cuối cùng trong cái ngày mà học cái giới hành cuối cùng, Thầy xin nhắc lại để cho quý thầy thấy được, rút tỉa được những cái kinh nghiệm của mình tu tập trong cái thời gian qua. Và đồng thời chấp nhận một cái pháp, quyết định chết với cái pháp đó, thì các thầy sẽ đạt được.

Chớ còn quý thầy nay tu Tứ Chánh Cần, mai tu Tứ Niệm Xứ, mốt thì tu Tứ Vô Lượng Tâm thì kiểu đó là quý thầy chết đó, tu không có rồi đâu! Rồi bữa kia thì lo tu Tứ Thiền, Nhị Thiền thì chết đó.

Còn cái người nào mà chấp nhận rằng cái giai đoạn hai của thiền định, thì bắt đầu cái tâm ly dục, ly ác pháp của mình mà chưa ly thì mình, quý thầy kết hợp với những trạng thái của tâm mình ở trong các định Tam Thiền hay Nhị Thiền, thì mình kết hợp mình hướng tâm mình xả ly nó ra. Thì cũng ở trong cái giai đoạn hai đó mà tu từ Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền mà xả nó ra, thì nó sẽ ở trong cái trạng thái nó sẽ xả.

Đó thì như vậy là nó sẽ không mất thì giờ. Bây giờ các thầy đang ở trong cái trạng thái mà nỗ lực, trong cái trạng thái phá ngủ nè, phá hôn trầm nè, phá những cái trạng thái âm thanh nè, thì trong cái trạng thái quý thầy biết rằng mình đang ở trong cái trạng thái yên lặng rồi, không có niệm vọng tưởng rồi, thì ngay đó quý thầy ở trong trạng thái từ cái Sơ Thiền đó đi đến Tam Thiền, thì quý thầy phải dùng chỗ cái trạng thái đó để mà xả ly các ác pháp và cái tâm ham muốn của quý thầy. Nếu nó còn thì quý thầy càng xả càng tốt, để giúp cho quý thầy đạt được cái Tứ Thiền nó sẽ dễ dàng.

(29:01) Đó là cách thức mình biết dụng và mình biết câu hữu với cái Định Vô Lậu ở trong cái trạng thái của Nhị Thiền đến Tam Thiền, thì mình cũng xả ly tất cả những cái đó đi. Chớ còn cần gì mà mình phải đi vào trong định cho sớm, mình đâu cần. Nhưng mà cái xả ly được rồi thì bắt đầu mình vô đó rất dễ rồi, không cần gì nữa.

Đó thì quý thầy nhớ, ở đây là cái quan trọng của đạo Phật là cái chỗ mà ly dục, ly ác pháp của cái Sơ Thiền.

Mà vì cái Sơ Thiền của mình nó đã không có chỉnh, nó không có chín chắn được, nó còn có sự sơ sót, nó có xả nhưng mà chưa sạch, thì bắt đầu bây giờ mình đang ở trong cái giai đoạn của cái trạng thái của Nhị Thiền mà đến Tam Thiền, bây giờ nó hết vọng tưởng thì tức là trạng thái Nhị Thiền đến Tam Thiền, do đó ở trạng thái đó phải bắt đầu mình xả, để cho nó, cái Sơ Thiền cho nó hoàn chỉnh được cái ly dục, ly ác pháp. Thì từ đó mình bước vào cái Tứ Thiền rất là dễ dàng không còn khó nữa.

Đó là cách thức tu.

Cho nên ở đây, hoàn toàn đạo Phật rất là dễ dàng, có một số pháp mà để chúng ta biết đặt trên Tứ Niệm Xứ mà chúng ta tu tập.

Nói thì cho nhiều, luận cho nhiều, nói cho nhiều, cứ nói thì các thầy thấy rằng nghe được Thầy thuyết giảng thì nó phấn khởi được có một hai ngày à, sau đó mấy ngày rồi thì bắt đầu mới xuống dốc hết.

Rồi nghe được thuyết giảng thì nó phấn khởi được tiếp tục tu thêm mấy ngày nữa. Và cứ như vậy Thầy làm cái, kêu là, coi như là cái máy mà sạc pin cho quý thầy, để cho quý thầy tăng lên, chứ còn sự thật ra không phải do chính quý thầy đã chấp nhận cái pháp để mà thực hiện nó.

Còn ở đây khi mà giảng rồi, thì quý thầy chấp nhận nó rồi bắt đầu quý thầy sống đúng cái hạnh của nó, giới hạnh. Quý thầy sẽ nỗ lực, quý thầy sẽ thực hiện được cái sự giải thoát. Chọn lấy một pháp, đừng có lấy nhiều.

À bây giờ các thầy nhớ hết rồi phải không? Nỗ lực đi! Đừng có nghĩ ngợi gì nhiều hết, lấy một pháp mà mình đã chọn, lấy cái pháp nào có thể mà tu đến giải thoát cuối cùng. Cũng như các con bây giờ phải như vậy, phải nỗ lực thực hiện để xả cái tâm.

Chứ không khéo để cái tâm của mình nó cứ nay vầy mai khác mà nó, Thầy hồi nãy có nói rồi, cái Bất Động Tâm mà, cái định Bất Động Tâm là cái định ly dục, ly ác pháp đó. Từ đây về sau các con phải lấy cái định đó mà làm cái định quan trọng nhất cho cuộc đời tu hành của mình, mình phải luôn luôn hoàn toàn là giữ tâm bất động.

Nếu giữ tâm bất động được thì các thầy, các con đã trở thành một bậc Thánh nhân rồi!


760- CÓ LẬU TẬN MINH MỚI THẤY KHỔ NHƯ THẬT

 

760- CÓ LẬU TẬN MINH MỚI THẤY KHỔ NHƯ THẬT

(18:10) “8. Con thấy đời rất khổ. Vậy khổ như thật được so sánh với cái khổ mà chúng con thấy như thế nào?”

Cái khổ như thật, cái danh từ mà gọi là khổ như thật thì hiện bây giờ các thầy thấy khổ, biết khổ, nhưng mà như thật thì chưa thấy. Khi nào mà các thầy đã có cái tâm vô hạn thì các thầy mới thấy được cái khổ như thật. Cho nên cái người mà có cái tâm đó rồi thì họ thấy cuộc đời này họ ngao ngán, họ sợ lắm.

Cho nên, còn bây giờ thì các con biết khổ nhưng mà chưa đâu, thấy cái gì còn vui còn ham chứ chưa phải là như thật. Còn như thật thì cái vui là cái khổ nhất của cái khổ của cái thế gian này.

Cho nên đối với một người tu, cái mà đau khổ, cái mà xảy ra cho bệnh tật, tai nạn, đau khổ thì họ không sợ đâu, mà họ sợ những cái cám dỗ, họ sợ những cái lạc của thế gian: Từ cái ăn ngon nè, từ cái bánh, cái đường nè, từ những cái cám dỗ họ, họ sợ cái đó nó dễ làm họ sa ngã lắm, họ sợ lắm, họ rất sợ!

Vì họ thấy như thật, thì tức là họ sẽ thấy những cái lạc đó mà họ sợ. Còn chúng ta chưa thấy như thật cho nên những cái ăn ngon chúng ta còn thích. Biết khổ chớ đâu phải không biết, biết chớ, biết nhưng mà nó vẫn còn thích, tức là chưa như thật.

Mà muốn như thật như vậy thì có cái pháp hướng nhắc tới nhắc lui thì nó phải như thật, chớ còn thiếu pháp hướng thì không đạt được cái như thật. Và nhờ cái pháp hướng đó mà chúng ta đi tới cái chỗ mà Lậu Tận Minh, thì bây giờ mới thấy khổ như thật đó.


759- LẬU TẬN MINH: GIẢI THOÁT HOÀN TOÀN, CHẤM DỨT TÁI SANH

 

759- LẬU TẬN MINH: GIẢI THOÁT HOÀN TOÀN, CHẤM DỨT TÁI SANH

(24:25) Thì bắt đầu bây giờ về Lậu Tận Minh là phải thấy rõ cái lậu hoặc, cái gốc lậu hoặc.

Khi mà nhập vào cái Lậu Tận Minh thì chúng ta quan sát lại cái lậu hoặc chúng ta. Thì khi quan sát lại, dùng cái trí tuệ mà quan sát như vậy, thì hồi nãy Đức Phật có nói cái đó là cái Chánh Kiến và cái Chánh Tri Kiến của chúng ta, từ cái chỗ thiền định đó nó mới phát hiện ra được, vì vậy mà nó mới thấy được cái lậu hoặc, chúng ta mới đốn sạch bứng gốc, bây giờ nó không có lậu hoặc nữa. Cho nên bây giờ thành Phật rồi thì không còn một chút lậu hoặc nào hết.

Còn chúng ta mới tu tập thì chúng ta còn lậu hoặc, nghĩa là cái gốc lậu hoặc còn, chúng ta mới ly. Cho nên ở đầu các thầy mới nghe, thì chúng ta giai đoạn đầu chúng ta ly dục ly ác pháp, chứ chúng ta đâu có nói là đoạn dục, đâu có nói là đoạn ác pháp đâu?

Nhưng mà tới Tam Minh rồi thì chúng ta mới là đoạn dứt. Cho nên dục nó cũng bị đoạn dứt, ác pháp nó cũng bị đoạn dứt, nó không còn, cho nên chứng quả A La Hán.

Còn cái chỗ mà chúng ta mới tu, nghe cái Định Vô Lậu là tập ly dục, ly ác pháp, làm cho cái lậu hoặc nó ly chớ nó chưa phải đoạn, đó là hai cái giai đoạn nó rất rõ mà.

Cho nên nói bây giờ chúng tôi ly lậu hoặc, lìa cái tâm ham muốn và cái tâm ác pháp, lìa nó ra rồi thì chúng tôi sao chưa chứng quả A La Hán? Lìa mà sao chứng được, đoạn mới chứng quả A La Hán. Cho nên thực hiện được tới Tam Minh rồi thì cái vị đó mới chứng quả A La Hán. Cái quả đó là cái quả giải thoát hoàn toàn, không còn tái sanh luân hồi ở cái thế gian này được.

Nhưng quý thầy phải nhớ rằng, có người hỏi Thầy: Khi mà mình tu mà đến đó rồi, mình thành tựu đến đó rồi, thì như vậy là sau khi mình nhập vào Niết Bàn rồi thì mình còn cái gì? Mình có còn cái gì không? Cái điều này là phải nói rằng cái tâm hữu hạn của chúng ta mà hỏi cái chuyện mà vô hạn, nếu mà giải thích ra thì chúng ta bị lầm chấp.

Lầm chấp cái thứ nhất, nói bây giờ Thầy nói bây giờ khi mà nhập vào Niết Bàn thì cái mà chúng ta tu tập nó vẫn còn, thì ngay đó chúng ta nghĩ rằng cái đó là vô hình, vô tướng. Cho nên nó biến ra thành cái Phật Tánh mất rồi. Do đó vì vậy mà có người phàm phu, tục tử mới nghĩ nó là Phật Tánh, chấp cho nó là Phật Tánh.

Cho nên ở đây chúng ta không nên nói, nói như vậy là chúng ta bị chấp ngã rồi, ngã chấp rồi. Cho nên cái người nào mà nhận ra nói rằng là Phật Tánh là một cái thường, lạc, ngã, tịnh của nó, bốn cái đức Niết Bàn của nó là thường, lạc, ngã, tịnh đó, là cái nhận ra Phật Tánh như vậy, cho nó là cái Phật Tánh như vậy, đó là cái người chấp ngã rồi, cho nên nó cũng trật à. Mà hễ còn chấp ngã như vậy thì cái người đó chưa chứng quả A La Hán.

Cho nên ở đây khi mà Đức Phật có nói: “Đối với tự thân để giải thoát, vị ấy biết sanh đã tận”, sanh đã tận tức là cái cuộc sống sanh y hàng ngày, những cái gì đồ đạc, vật chất của thế gian chớ không phải là sanh tử, sanh đẻ đâu. Mà sanh đây là cái vật chất thế gian, nó đã tận, tức là đoạn tận, chữ tận này là đoạn tận.

Nó không còn có ham thích một cái gì hoàn toàn, thì Phạm Hạnh người đó mới thành, cái Phạm Hạnh nó mới xong.

“Những cái việc làm, cần làm đã làm xong hết rồi”. Tức những cái việc tu hành từ hồi nào tới giờ thì người này không còn tu nữa, hết tu rồi. “Sau cái đời hiện tại không còn cái đời sống nào khác.” Nghĩa là sau cái đời này, cái đời mà bây giờ mình đang sống, hết cái đời này thì mình không có cái đời sống khác nào nữa hết.

Mà ai hỏi thêm cái điều đó là cái người đó thiệt là điên đảo không biết. Có hay không thì người đó tới đó sẽ biết, bây giờ mà dùng cái tâm thức hữu hạn này mà, để hiểu sau cái đời hiện tại này của một người tu rồi, mà hiểu còn hay không, thì cái người đó không thể nào mà lấy cái tâm hữu hạn này mà hiểu cái đó được.

Bởi vì chúng ta đang sống ở trong cái tâm hữu hạn là cái tâm đối đãi, bây giờ chúng ta thấy có cái thân này là tại vì xung quanh đây chúng ta còn thấy được cái nhà cửa, cây cối này kia, nó có cái đối tượng, nó làm chúng ta thấy có cái thân này.

Nhưng bây giờ cái thân chúng ta nè, nó hoàn toàn nó phi mất hết những cái vật chất này hết hoàn toàn rồi, nó xả bỏ hết, cả không gian vũ trụ này nó cũng đều mất hết, nó không còn hình tướng, hình sắc gì hết, nó không còn đối tượng, thì như vậy có cái thân này mất không?

Nhưng mà lúc bấy giờ chúng ta có thấy có đối tượng làm cho nó thấy được cái thân nó không? Đâu có thấy được cái thân nó, nhưng mà nó có mất không? Nói nó mất thì không được, mà nói nó có thì có được không? Bởi vì nó đâu có đối tượng mà để cho nó thành hình nó?

Cho nên ở chỗ này thì, cho nên Đức Phật, ai mà hỏi chỗ này Đức Phật nói thiệt là, sao mà lại không hiểu chút gì hết, thiệt là vô minh vô cùng!

Cho nên cái câu nói “Sanh đã tận, phạm hạnh đã thành, những việc cần làm đã làm, sau đời hiện tại không còn đời sống nào khác nữa.” Nghĩa là từ đó về sau, coi như là tương lai thì chúng ta không có đời sống khác nào khác nữa hết, nghĩa là chấm dứt rồi. Mà hỏi như vậy, chấm dứt rồi không biết còn hay mất đây? Đâm ra lo nghĩ quá trời!

(29:04) Thật sự ra, rõ ràng là nhập Tứ Thiền chúng ta giữ được cái thức của chúng ta. Thì chúng ta giữ nó chớ còn không giữ thì nó hoại diệt, nó tiêu mất á, như người chết thì không còn, thì nó còn nhân quả chứ gì. Mà bây giờ mình đoạn dứt nhân quả rồi, nhân quả không còn thì không còn nghiệp rồi, cái gì mà đưa chúng ta tái sanh được đây?

Chúng ta tái sanh là do cái nghiệp lực nó đẩy chúng ta tái sanh, nó đẩy cái nhân quả chúng ta đi tái sanh, chớ đâu phải đẩy cái linh hồn chúng ta đi tái sanh đâu! Nó đẩy cái hành động thiện, ác của chúng ta đã làm đó, nó trở thành cái lực của nó, nó thu hút chúng ta.

Cũng như bây giờ, chúng ta là người nghiện rượu, thì cái rượu ở trong cái quán rượu kia nó thu hút chúng ta, cho nên đi ngang quán rượu nghe mùi rượu muốn vô uống liền. Đó là cái nghiệp lực nó thu hút chúng ta, nó hút chúng ta vào. Mà vì cái nhân quả chúng ta là cái người đã từng, từng cái hành động uống rượu cho nên nó đã thành ra thích thú cái đó rồi. Cho nên bây giờ nó nghe mùi là nó muốn vào cái quán đó nó ngồi uống rồi. Đó nó hút như vậy.

Cho nên nó gọi là nghiệp lực nó đẩy đi, tức là nó hút vào đó, nó hút vào theo cái nhân quả của nó. Cho nên chúng ta thiện thì nó hút vào cái thiện, mà ác thì cái nghiệp lực đó nó hút vào cái ác, nó tái sanh do cái chỗ ác thiện đó. Cho nên chúng ta ở đây rất rõ ràng, chớ không phải có linh hồn, hay có thần thức nào của chúng ta đi đầu thai hết.

Vì thế mà những người cầu siêu hay cầu an đều là không đúng cái tánh cách của đạo Phật. Đạo Phật không có thế giới siêu hình, hoàn toàn, như thân Ngũ Uẩn, thì tức là hoại diệt là không còn một cái gì mà còn lại.

Và cái thân, cái thế giới khổ là Mười Hai Nhân Duyên thì nó, khi mà nó diệt được cái duyên này thì tất cả cái duyên khác nó diệt hết, thì nó cũng không còn có một cái gì hết, nó không còn có một cái gì còn lại gọi là về đời sau hết, nghĩa là mất hết.

Nó chỉ từ cái Vô Minh mà nó sanh ra các Hành, như hồi nãy Thầy đã nói, rồi nó đi đến cái chỗ mà có Thức chớ không phải là cái Thức mà được đưa đi vào chỗ tái sanh.

Cho nên nó sanh ra là do cái sự Vô Minh nó mới có cái Thức, cho nên cái Thức và cái thân của chúng ta hoàn toàn từ cái thân con người này mà bỏ đi thì nó qua một cái thân khác, nó chỉ còn cái nhân quả là cũ thôi, mà cái thân khác là đều là mới hết toàn bộ, không có cái gì là cũ của nó hết.


758- THẦN THÔNG DỤC NHƯ Ý TÚC

 

758- THẦN THÔNG DỤC NHƯ Ý TÚC

(5:28) Bây giờ chúng ta tiếp tục Dục Như Ý Túc. Thì khi mà Định Như Ý Túc, tức là chúng ta muốn định nào, thì nó ngay vào định đó. Bây giờ thí dụ như Thầy không cần nhập Tứ Thiền, thì thầy nhập Nhị Thiền, Thầy nói: “Cái tâm bây giờ tịnh chỉ Tầm Tứ nhập Nhị Thiền!” thì ngay đó Thầy chỉ nằm cho đúng ở trên cái tụ điểm của Thầy, tức là cái nơi mà Thầy nằm yên lặng ở trên cái hơi thở, biết hơi thở ra vô, thì nơi đó Thầy bám chặt, thật chặt ở chỗ đó.

Cho nên ở đây các con mà đã tu, thường tu với Thầy, Thầy có dạy các con tu tập cái niệm, cái hơi thở để mà rèn luyện cái tụ điểm. Khi có tụ điểm rồi thì chúng ta có cái chỗ nằm chặt, từ cái chỗ nằm chặt đó mà chúng ta nó nhập được các định.

Bởi vậy cho nên có một nhà bác học nói: “nếu mà ai cho tôi một cái điểm tựa, tôi sẽ bẩy cả vũ trụ”. Ở đây Thầy cho các con được cái điểm tựa, cái điểm tựa đó là cái tụ điểm, cho nên bây giờ các con sẽ bẩy cả vũ trụ.

Nghĩa là bây giờ ở đây, mà cái mặt trăng ở kia, mặt trời ở kia mà ngồi đây mà rờ được nó thì không phải bẩy vũ trụ được sao? Cho nên các vật xung quanh chúng ta, chúng ta sai bảo nó, đều nó làm theo hết.

Một cái bàn này, chúng ta bảo: “Phải hiện ra một cái bàn nữa!”, thì ngay đó có một cái bàn y như vậy nữa. Một cái ca này bảo ra, không phải đây là cái sự tưởng tượng, bảo ra mọi người đều thấy sự thật. Không phải là một cái sự nói láo, mà đây là một cái sự thật, cái quyền năng của nó, nó làm như vậy đó, đó là cái sự thật.

Nhưng không phải chúng ta, cái mục đích, Thầy nhắc lại, không phải là mục đích chúng ta tu tập để có những cái thần thông đó, mục đích chúng ta để làm chủ sự sống chết. Mà khi làm chủ được sự sống chết thì cái chuyện mà làm được những chuyện này thì như trò đùa của chúng ta. Vì nó có cái đạo lực ở trong thân tâm của chúng ta bảo hơi thở ngưng, thì cái chuyện mà bảo tất cả mọi vật nó phải theo lệnh chúng ta truyền.

Đó, hôm nay thì các thầy thấy rằng, như Đức Phật đã nói, khi mà nhập Tứ Thiền, mà cái danh từ của Phật dùng ở đây thì chúng ta thấy nó không có nói tới Tứ Thiền, mà Đức Phật nói: “Với tâm định tĩnh, thuần tịnh không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyễn dễ sử dụng, vững chắc, bình thản”. Đó, với cái tâm đó là cái Tứ Thiền đó.

Thì Tỳ Kheo đó bây giờ mới dẫn cái tâm mình đến các thần thông, và chứng được các loại thần thông như một thân hiện ra nhiều thân, nhiều thân hiện lại một thân.

Bây giờ Thầy xin nói thêm cái phần này để thấy rằng nó có nhiều cái đặc biệt của cái, ở đây Đức Phật nói rất là ngắn gọn. Ở đây nó có cái phần thân và tâm.

Bây giờ Thầy ngồi đây Thầy truyền lệnh nè, thí dụ Thầy bảo nè: “Cái tâm phải biến cái thân này ra một con chim”, thì ngay cái tâm nó làm cho cái thân này trở thành một con chim, cái thân mất tiêu, không thấy cái thân nữa. Còn nếu mà cái tâm nó, truyền lệnh cho cái tâm: “Cái tâm phải biến ra con chim” thì cái thân ngồi đây mà có con chim.

Do đó mà chúng ta mới biết rằng cái pháp hướng chúng ta sử dụng tu tập như thế nào. Bây giờ đó, chúng ta mới nói: “Cái tâm biến ra cái bàn y như cái bàn này” thì cái bàn này còn một cái bàn do tâm biến ra.

Cho nên khi tu, chúng ta phải rành cái chỗ này mà chúng ta dùng pháp hướng chớ không phải là chúng ta muốn nói bừa, nói đại được. Chúng ta phải dùng pháp hướng cho chính xác. Chúng ta nói: “Tâm, phải biến ra một cái bàn, như cái bàn đang hiện trước mặt đây!” thì cái tâm biến ra cái bàn, thì cái bàn này còn nguyên.

Nhưng mà nói: “Cái bàn này phải biến ra một cái bàn nữa!” thì cái bàn này nó biến ra cái bàn nữa, cái vật này nó biến ra cái bàn nữa. Còn nói như thế này: “Cái bàn này biến ra con chim!” thì cái bàn này mất, có một con chim.

(8:52) Cho nên trong khi luyện, mà muốn luyện một cái gì đó, thì nó không phải trong một lần mà chúng ta hướng ra được liền, nó biến ra liền, mà chúng ta phải hướng tâm nhiều lần, nhắc nhiều lần.

Thí dụ như bây giờ mình bảo: “Cuốn sách này, cuốn kinh này phải biến ra một cuốn kinh nữa!”, mình nhắc như vậy, một lần nó thấy chưa, nó nằm trơ trơ, nó có một cuốn, nó chưa hai cuốn. Nhắc nhiều lần cho đến khi đủ sức, Thầy thấy nó có một cuốn kinh, thì biết rằng mình đã thành tựu được cái pháp biến ra như vậy. Đó!

Thì như vậy là mình muốn cái gì thì mình phải tập luyện cái đó. Sau đó rồi mình, khi mình tập luyện hết Dục Như Ý Túc này rồi, thì bắt đầu mình ra lệnh cái gì nó cũng làm theo hết liền tức khắc, chớ không phải còn như trong lúc tu tập. Còn trong lúc tu tập thì nó phải một lần, hai lần, ba lần, cho đến năm lần, mười lần nó mới thị hiện ra được. Còn khi mà chúng ta tu tập xong rồi, chúng ta bảo cái gì nó làm ra cái nấy hết.

Đó là một cái quyền lực, mà chúng ta đã cướp lại cái quyền làm chủ sự sống chết của chúng ta thì chúng ta cướp lại cái quyền làm chủ cả vũ trụ. Làm chủ được thân này tức là làm chủ vũ trụ rồi, cho nên làm chủ luôn các pháp.

Do đó chúng ta có một cái sức lực kinh khủng ở trong con người của chúng ta, rất là kinh khủng. Chỉ cần chúng ta rèn luyện đúng cách thì chúng ta sẽ có những cái đặc biệt vô cùng mà không thể người ta nghĩ lường được, cho nên “bất khả tư nghì” mà, không thể nghĩ lường.

Mà cái đó ở đâu? Quý thầy biết nó ở đâu? Ở trong bộ óc chúng ta đây. Khi chúng ta đánh thức một số tế bào não chúng ta mà không làm việc, nó đang nằm im lìm đây, bắt buộc cái tụi đang làm việc này ngưng lại để tụi kia làm việc, thì bắt đầu chúng ta làm được chuyện đó.

Do đó thân định trên tâm, thì thân định không còn hoạt động, thân nó ngưng rồi, thì nó định ở trên tâm, tức là nó không còn hoạt động, thì cái phần hoạt động của cái tế bào não của chúng ta hoạt động với hơi thở, thì nó cũng ngưng theo với hơi thở rồi, thì còn lại một số mà không hoạt động tức là buộc lòng nó phải hoạt động. Nó hoạt động thứ nhất là duy trì lại cái mạng sống của nó, cái phần thứ hai thì nó thể hiện siêu việt, rất siêu việt.

(10:49) Cho nên ở đây chúng ta chỉ cần pháp hướng, chúng ta muốn cái gì chúng ta hướng nấy.

Cho nên bây giờ các con đã là những người đã học pháp hướng rồi, thì Thầy không cần nhắc mất thì giờ vô ích. Cho nên Thầy nói chỉ cần hướng, mà trạch pháp, lúc bấy giờ các con đã là một cái người mà đã ly dục ly ác pháp rồi, cái tâm rất thanh tịnh, các con đặt ra cái pháp hướng nào nó rất là chính xác và hợp với khả năng của các con, tức là đặc tướng.

Còn nếu mà các con chưa ly dục ly ác pháp, tâm các con còn bị Ngũ Triền Cái, Thất Kiết Sử trói buộc, Ngũ Triền Cái che mờ thì lúc bấy giờ các con đặt có khi trúng, khi trật, cho nên có khi các con đặt ra hiệu quả lắm, nhưng mà có khi các con đặt ra không hiệu quả. Do sự ức chế tâm mà Thất Kiết Sử với Ngũ Triền Cái chưa có xả hết thì các con chưa thành tựu cao đâu.

Đó là những cái mà Thầy biết được, Thầy hiểu được, Thầy nhắc nhở các con. Không khéo các con nhắc, ức chế tâm, người cũng nhập Tam thiền, rồi cũng thân định trên tâm, mà tâm định trên thân, mà rồi sao hướng Tứ Như Ý Túc mà không đạt được như ý muốn, thì cái đó là cái sai.

Nhưng mà chắc chắn là các con sẽ không bao giờ đạt được cái định mà thân định trên tâm, không đạt được, vì nó không bao giờ ngưng hơi thở.

Cái tâm mà còn dục lạc, cái tâm mà còn chưa có đoạn dứt Thất Kiết Sử, chưa có đoạn dứt Ngũ Triền Cái, chưa có ly ra được thứ này, thì các con truyền lệnh gì cái hơi thở các con vẫn thở, không bao giờ nó nghỉ. Chỉ có tưởng là các con thấy nó mất, chứ nhưng mà các con hướng tâm ra là thấy nó cũng thở khì đó, nó không bao giờ nó mất.

Cho nên ở đây là cái đúng, và đồng thời Thầy xin nhắc lại cái phá âm thanh, là cái âm thanh nó ở bên ngoài nó luôn luôn bao giờ nó cũng có. Cho nên chúng ta phá âm thanh, tức là chúng ta hướng cái tâm chúng ta quay vào mà không để cho nó bị nghe âm thanh mà thôi, chớ không phải chúng ta đập phá âm thanh bên ngoài được.

Nhưng chúng ta phá các hành, cái lực của chúng ta phá các hành trong thân thì nó là thực tế. Cho nên khi mà chúng ta hướng tâm nhắc: “Hơi thở tịnh chỉ, các hành ngưng!” thì lúc bấy giờ hoàn toàn nó ngưng, thì lúc chúng ta hướng tâm ra, tức là trở về ý thức, thì chúng ta xem lại thì chúng ta thấy hoàn toàn là, cái thân của chúng ta hoàn toàn là ngưng hoạt động, không còn thở, không còn gì hoàn toàn.

Còn nếu mà chúng ta hướng ra mà thấy nó còn thở tức là chúng ta bị tưởng định. Tưởng định tức là chúng ta hướng ra thấy nó còn thở khì khì, thì tức là đây là cái tưởng rồi. Tưởng là thấy như mình nín thở, không thở nữa, nhưng mà sự thật ra nó còn thở, đó là bị tưởng che, che mờ, do đó chúng ta chưa nhập được Tam Thiền cho nên còn tưởng.

Bởi vì tưởng nó có tới mười tám loại hỷ tưởng lận chớ không phải một loại hỷ tưởng. (13:03) Ai đã từng học theo Thầy thì Thầy có kể ra mười tám cái loại tưởng này chớ không phải, Phật nói thì đơn giản, muốn nhập Tam Thiền thì ly hỷ trú xả, Phật nói ly hỷ, nhưng mà mười tám cái loại hỷ tưởng chớ đâu phải một loại hỷ đâu, nó đâu đơn giản. Nếu mà có một cái loại hỷ mà ly nó rồi thì dễ quá rồi, còn cái này tới mười tám loại hỷ mà, đâu phải chuyện dễ!

Đó, thì như vậy là các thầy phải thấy rằng khi mà Thất Giác Chi mà thực hiện thì cái Trạch Pháp Giác Chi nó có hiệu quả vô cùng, là chúng ta trạch pháp đâu nó đúng đó, là do cái tâm chúng ta đã ly dục ly ác pháp từ cái chỗ mà nhập Sơ Thiền.

Còn cái tâm mà chúng ta chưa ly dục ly ác pháp, bây giờ chúng ta nhập Tam Thiền hay Tứ Thiền, mà chúng ta đặt cái pháp hướng thì cái Thất Giác Chi mà gọi là Trạch Pháp Giác Chi, chúng ta sẽ đặt sai, chúng ta chọn ra cái câu không đúng.

Các thầy phải hiểu được cái chỗ mà đi từ cái con đường của đạo Phật, nó có sắp xếp từng cái lớp để mà chúng ta tu tập.

Cho nên chúng ta tu tới đâu, cái lớp thấp chúng ta tu tập, từ cái lớp thấp đến cái lớp cao chúng ta đạt thấy kết quả rõ ràng, ngày ngày chúng ta tu rất tiến bộ, nó, cái ngày nào chúng ta cũng thấy có kết quả, nó hăng hái, nó làm chúng ta thích thú tu hành lắm. Còn chúng ta tu mà dậm chân tại chỗ tức là chúng ta tu sai rồi, không thấy kết quả.

Cho nên bây giờ chúng ta muốn cái thân này mà đi qua cái vách, đi qua một cái vách đá hoặc là biến hiện ra nhiều thân, thì chúng ta cũng dùng pháp hướng, thí dụ như Thầy ngồi đây, Thầy hướng tâm Thầy thầy nhắc: “Cái thân này phải biến ra năm thân, mười thân, trăm thân!”

Thầy ra lệnh nó như vậy, rồi Thầy ngồi đây, Thầy ngồi yên lặng, một lúc Thầy thấy nó ngồi một bầy ra như thế này, đúng rồi, nó đã thực hiện được rồi. Còn nếu mà nó chưa ngồi ra một bầy thì chắc chắn là chưa được, còn hướng nữa.

Rồi Thầy thỉnh thoảng hướng rồi nằm im đó để chờ xem coi nó hiệu quả như thế nào, thì lúc bấy giờ gọi là tu Tứ Như Ý Túc, Dục Như Ý Túc.

(14:47) Còn Tuệ Như Ý Túc thì các thầy cũng biết rằng, chúng ta muốn hiểu biết cái gì đó thì chúng ta luôn luôn chúng ta hướng tâm nhắc, thì nó sẽ hiểu biết ra cái nấy, thì lúc bấy giờ Tuệ Như Ý Túc tức là nó tới Tam Minh rồi, cái giai đoạn Tuệ Như Ý Túc là bắt đầu thực hiện Tam Minh.

Cho nên lúc bấy giờ thực hiện Tam Minh, tức là cái Tuệ của chúng ta nó sẽ sáng suốt vô cùng, chúng ta muốn nó biết nhiều đời, nhiều kiếp thì ngay đó nó sẽ biết được nhiều đời nhiều kiếp.

Cũng như bây giờ, Thầy nói bây giờ Thầy đương ngồi kiết già, Thầy bảo: “Cái thân này bay lên hư không!”, một lần không thấy bay, hai lần không thấy bay, cái bắt đầu nó bay lên nó đụng cái thiết này nó không bay ra được. Thầy biết rằng mình bay được, thôi đi ra ngoài sân để ngồi làm thử coi.

Thì bắt đầu đó, ra sân mới ngồi kiết già, bảo nó: “Bay lên hư không!”, bắt đầu nó bay bổng lên, bay ngút trên đọt cây, bay ngút cao hơn đọt cây. Như vậy hôm nay mình thực hiện được bay trên hư không rồi thì thôi bây giờ dẹp cái này đi, mình đi tu tới các khác.

Cho nên mình thử, bây giờ mình truyền lệnh: “Cái tay này phải rờ cái mặt trời, mặt trăng!”, thật sự ra Thầy không có đưa cái tay Thầy rờ đâu, mà nó rờ mặt trời, mặt trăng, Thầy biết ờ mình có rờ mặt trời, mặt trăng. Đó là cái chỗ mà mình hướng tâm mình nhắc, để rồi mình thấy rõ ràng cái tay mình rờ mặt trời, mặt trăng, nóng hay mát, hay lạnh chỗ nào mình biết, và nó gồ ghề núi đá như thế nào mình phải biết.

Đó là cái chỗ siêu việt của một cái người mà tu thiền của của Phật giáo như vậy đó. Mà không cần phải tu tập cái này, chỉ cần chúng ta ly dục ly ác pháp, thì cái chỗ này là chúng ta sẽ làm được hết. Cho nên chỉ dùng cái pháp hướng mà chúng ta đã đạt được những kết quả này.

Đó là cái phần tu tập Như Ý Túc.


757- TÚC MẠNG MINH: THU NGẮN THỜI GIAN

 

757- TÚC MẠNG MINH: THU NGẮN THỜI GIAN

(16:14) Và cái phần Tam Minh thì chắc chắn là nó cũng giống như vậy thôi. Khi mà Tuệ Như Ý Túc, thì cái phần đó là cái phần nói về Tam Minh rồi. Thì như vậy chúng ta cũng hướng tâm đến Tam Minh, Đức Phật dạy mà, hướng tâm đến Tam Minh.

Tức là chúng ta hướng: “Bây giờ cái tâm phải thu ngắn cái thời gian này lại, trong cái hiện tại từ 2500 năm nay để coi Đức Phật thuyết cái bài kinh Sa Môn Quả này như thế nào!”. Ra lệnh nó như vậy à, rồi mình ngồi đây mình im lặng, mình im lặng nhập ở trên cái Tứ Thiền, mình giữ cái tâm yên lặng ở trên cái định của Tứ Thiền, hoàn toàn mất tiêu.

Nhưng mà tuần tự lại nghe âm thanh của Phật và thấy được Đức Phật đang thuyết giảng với một nhà vua đang ngồi, rõ ràng là mình trực tiếp mình nghe được cái lời pháp đó, và bắt đầu cái bài pháp đó thuyết như thế nào.

Đó thì như vậy là chúng ta đã trở về với cái quá khứ, tức là thu ngắn cái thời gian của quá khứ trở lại nằm trên một điểm trên cái hiện tại cho chúng ta.

Cho nên ở trong cái định Tứ Thiền đó, thì chúng ta sẽ như là một cái người mà không có cái thời gian, muốn cái chỗ nào là cũng được, cái thời gian nào chúng ta cũng có thể được hết. Cho nên chúng ta muốn hướng tâm đến nhiều đời nhiều kiếp của mình, đời thứ nhất gần cái đời này, thử coi mình là ai, tên gì, họ gì, làng nào thì cũng nhắc tâm như vậy.

Bây giờ mình ngồi đây mình nhắc như thế này: “Cái tâm này đi trở về quá khứ một đời, để xem coi đời kế đây ta là ai, tên họ gì, ở làng nào, xứ nào, nước nào, cha mẹ tên gì, anh em tên gì, sinh hoạt như thế nào, làm nghề gì trong cái thời đó!”. Thì ngay đó mình ra lệnh như vậy, cái bắt đầu mình im lặng một chút xíu, thì mình vẫn biết được từ tên họ nè.

Mà nó biết được với một cách rất là cụ thể rõ ràng từng chi tiết một: tên họ, làm nghề gì, như là diễn biến từ một cuốn phim mà chúng ta đã nhìn thấy những hình ảnh mà đang sinh hoạt ở trong một cái cuốn phim.

Đó, một cách rõ ràng, nhưng mà chỉ có cần hướng như vậy thôi chớ đâu có cần làm cái gì đâu, nhưng mà ra lệnh nó làm được tất cả. Đã nói bảo cái tâm này phải biến con chim thì nó biến được con chim, thì cái chuyện mà bảo để cái tâm này nó trở về quá khứ mà nó biết được cái chuyện một đời của nó thì quá dễ rồi, không còn khó nữa, đó gọi là Tuệ Như Ý Túc.

Do cái chỗ tu tập như vậy đó, thì chúng ta thấy rằng nó rất là vi diệu. Do đó bây giờ chúng ta mới trở về một đời nữa, một đời nữa kế cho đến vô lượng đời chúng ta đều biết rất rõ, làng xã và đời đó có vợ con tên gì, đứa thứ nhất tên gì, đứa thứ hai tên gì, có vợ có chồng như thế nào, sanh bao nhiêu con, gia phả như thế nào đều biết rõ hết!

Rồi những cha mẹ mà trong cái đời trước như vậy, thì hiện bây giờ đang tái sanh chỗ nào làm gì, làm gì biết hết! Rất rõ! Cho nên khi một cái người mà tu hành mà có cái thần lực như vậy rồi thì người ta đâu có bỏ cha mẹ người ta, người ta báo hiếu, rất là báo hiếu. Cha mẹ mất rồi, người ta dùng cái thần lực để người ta tìm cha mẹ sanh chỗ nào, người ta tìm cái duyên để người ta độ cha mẹ.

Không phải cha mẹ trong một cái đời nay, như bây giờ Thầy có cha mẹ Thầy mới sanh thầy ra, thì không phải những cha mẹ trong một đời nay đâu, mà cha mẹ trong nhiều đời kiếp. Thầy mang biết bao nhiêu lớp thân, thì biết bao nhiêu cha mẹ!

Do đó mới nhìn lại trong cái quá khứ đó để tìm tất cả những cha mẹ của mình, rồi mình lần lượt mình độ. Mình độ để đền đáp ơn, mỗi một kiếp vậy người bố thí cho mình một cái thân, để cho mình tiếp tục trên con đường, đến hôm nay mình giải thoát, làm sao mình quên công ơn của người đó được? Cho nên mình luôn luôn bao giờ cũng nhớ cái người đại thí chủ này hết. Mà mình có nhiều vô lượng người đại thí chủ chớ không phải là một đại thí chủ trong một kiếp này.

(19:41) Cho nên các con bây giờ ngồi bịn rịn mà thương cha nhớ mẹ trong kiếp này là các con ngu si. Thầy nói là vô minh! Không biết bao nhiêu đời, cha mẹ biết bao nhiêu đời sao không khóc? Mà bây giờ cha mẹ trong đời nay lại khóc? Cái đó là ngu si, chỉ thấy có bây giờ!

Bây giờ chúng ta khóc phỏng chừng chúng ta có làm gì mà báo hiếu ông bà được sao? Chúng ta hãy nỗ lực tu hành, thì may ra chúng ta sẽ giúp được cha mẹ trong đời hiện nay, mà còn giúp đỡ cha mẹ biết bao nhiêu đời để đền đáp ơn!

Cho nên sự tu hành của đạo Phật rất là thực tế và hiếu hạnh rất là cao tuyệt chớ không phải hiếu như đạo Khổng. Cái chữ hiếu của Đạo Khổng rất là tầm thường, chỉ cung phụng cho một đời cha mẹ này trong vật chất lẫn tinh thần trong cái cuộc sống an ổn trong đời nay mà thôi, chứ chưa có đem lại cho người một giải thoát chân thật.

Mặc dù là an ổn, làm cái trò như là trong Nhị Thập Tứ Hiếu - hai mươi bốn cái điều hiếu của đạo Khổng, thì thật sự ra như ông Lão Lai già cả rồi làm cười cho cha mẹ vui, thì đó chẳng qua là cười trong tiếng khóc, chớ đâu phải là cười. Cười trong tiếng khóc là bây giờ thân của cha mẹ đang hoại diệt, đang già, đang khổ sở nè, đang đau bệnh nè, ông có thay thế được không mà cười? Cho nên ông chỉ làm trò để mà vui đỡ trong một cái hiện tại, trong khi đó để quên đi cái nỗi đau khổ của sự già, của sự yếu, sự bệnh tật của cha mẹ mình, chớ ông có thay thế được đâu?

Cho nên không, ở đây chúng ta chỉ cho cha mẹ chúng ta vượt thoát ra khỏi cái chỗ sinh tử này, cái đó là hiếu, hiếu rất là hiếu! Còn bây giờ chúng ta có chỉ như vậy, có làm như vậy thì cũng chẳng qua là cái hiếu nhỏ nhỏ mà thôi, trong cái vật chất, tinh thần của vật chất mà thôi.

Cho nên ở đây thật sự ra chỉ có đạo Phật mới là đại hiếu, còn các tôn giáo khác thì có hiếu, nhưng mà hiếu trong một đời và hiếu ở trong cái vật chất của thế gian, chớ không phải cái hiếu thật sâu của đạo Phật.


763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...