759- LẬU TẬN MINH: GIẢI THOÁT HOÀN TOÀN, CHẤM DỨT TÁI SANH
(24:25) Thì
bắt đầu bây giờ về Lậu Tận Minh là phải thấy rõ cái lậu hoặc, cái gốc lậu hoặc.
Khi mà nhập
vào cái Lậu Tận Minh thì chúng ta quan sát lại cái lậu hoặc chúng ta. Thì khi
quan sát lại, dùng cái trí tuệ mà quan sát như vậy, thì hồi nãy Đức Phật có nói
cái đó là cái Chánh Kiến và cái Chánh Tri Kiến của chúng ta, từ cái chỗ thiền định
đó nó mới phát hiện ra được, vì vậy mà nó mới thấy được cái lậu hoặc, chúng ta
mới đốn sạch bứng gốc, bây giờ nó không có lậu hoặc nữa. Cho nên bây giờ thành
Phật rồi thì không còn một chút lậu hoặc nào hết.
Còn chúng ta
mới tu tập thì chúng ta còn lậu hoặc, nghĩa là cái gốc lậu hoặc còn, chúng ta mới
ly. Cho nên ở đầu các thầy mới nghe, thì chúng ta giai đoạn đầu chúng ta ly dục
ly ác pháp, chứ chúng ta đâu có nói là đoạn dục, đâu có nói là đoạn ác pháp
đâu?
Nhưng mà tới
Tam Minh rồi thì chúng ta mới là đoạn dứt. Cho nên dục nó cũng bị đoạn dứt, ác
pháp nó cũng bị đoạn dứt, nó không còn, cho nên chứng quả A La Hán.
Còn cái chỗ
mà chúng ta mới tu, nghe cái Định Vô Lậu là tập ly dục, ly ác pháp, làm cho cái
lậu hoặc nó ly chớ nó chưa phải đoạn, đó là hai cái giai đoạn nó rất rõ mà.
Cho nên nói
bây giờ chúng tôi ly lậu hoặc, lìa cái tâm ham muốn và cái tâm ác pháp, lìa nó
ra rồi thì chúng tôi sao chưa chứng quả A La Hán? Lìa mà sao chứng được, đoạn mới
chứng quả A La Hán. Cho nên thực hiện được tới Tam Minh rồi thì cái vị đó mới
chứng quả A La Hán. Cái quả đó là cái quả giải thoát hoàn toàn, không còn tái
sanh luân hồi ở cái thế gian này được.
Nhưng quý thầy
phải nhớ rằng, có người hỏi Thầy: Khi mà mình tu mà đến đó rồi, mình thành tựu
đến đó rồi, thì như vậy là sau khi mình nhập vào Niết Bàn rồi thì mình còn cái
gì? Mình có còn cái gì không? Cái điều này là phải nói rằng cái tâm hữu hạn của
chúng ta mà hỏi cái chuyện mà vô hạn, nếu mà giải thích ra thì chúng ta bị lầm
chấp.
Lầm chấp cái
thứ nhất, nói bây giờ Thầy nói bây giờ khi mà nhập vào Niết Bàn thì cái mà
chúng ta tu tập nó vẫn còn, thì ngay đó chúng ta nghĩ rằng cái đó là vô hình,
vô tướng. Cho nên nó biến ra thành cái Phật Tánh mất rồi. Do đó vì vậy mà có
người phàm phu, tục tử mới nghĩ nó là Phật Tánh, chấp cho nó là Phật Tánh.
Cho nên ở
đây chúng ta không nên nói, nói như vậy là chúng ta bị chấp ngã rồi, ngã chấp rồi.
Cho nên cái người nào mà nhận ra nói rằng là Phật Tánh là một cái thường, lạc,
ngã, tịnh của nó, bốn cái đức Niết Bàn của nó là thường, lạc, ngã, tịnh đó, là
cái nhận ra Phật Tánh như vậy, cho nó là cái Phật Tánh như vậy, đó là cái người
chấp ngã rồi, cho nên nó cũng trật à. Mà hễ còn chấp ngã như vậy thì cái người
đó chưa chứng quả A La Hán.
Cho nên ở
đây khi mà Đức Phật có nói: “Đối với tự thân để giải thoát, vị ấy biết sanh
đã tận”, sanh đã tận tức là cái cuộc sống sanh y hàng ngày, những cái
gì đồ đạc, vật chất của thế gian chớ không phải là sanh tử, sanh đẻ đâu. Mà
sanh đây là cái vật chất thế gian, nó đã tận, tức là đoạn tận, chữ tận này là
đoạn tận.
Nó không còn
có ham thích một cái gì hoàn toàn, thì Phạm Hạnh người đó mới thành, cái Phạm Hạnh
nó mới xong.
“Những
cái việc làm, cần làm đã làm xong hết rồi”. Tức những cái việc tu hành từ hồi nào tới giờ thì
người này không còn tu nữa, hết tu rồi. “Sau cái đời hiện tại không còn
cái đời sống nào khác.” Nghĩa là sau cái đời này, cái đời mà bây giờ
mình đang sống, hết cái đời này thì mình không có cái đời sống khác nào nữa hết.
Mà ai hỏi
thêm cái điều đó là cái người đó thiệt là điên đảo không biết. Có hay không thì
người đó tới đó sẽ biết, bây giờ mà dùng cái tâm thức hữu hạn này mà, để hiểu
sau cái đời hiện tại này của một người tu rồi, mà hiểu còn hay không, thì cái
người đó không thể nào mà lấy cái tâm hữu hạn này mà hiểu cái đó được.
Bởi vì chúng
ta đang sống ở trong cái tâm hữu hạn là cái tâm đối đãi, bây giờ chúng ta thấy
có cái thân này là tại vì xung quanh đây chúng ta còn thấy được cái nhà cửa,
cây cối này kia, nó có cái đối tượng, nó làm chúng ta thấy có cái thân này.
Nhưng bây giờ
cái thân chúng ta nè, nó hoàn toàn nó phi mất hết những cái vật chất này hết
hoàn toàn rồi, nó xả bỏ hết, cả không gian vũ trụ này nó cũng đều mất hết, nó
không còn hình tướng, hình sắc gì hết, nó không còn đối tượng, thì như vậy có
cái thân này mất không?
Nhưng mà lúc
bấy giờ chúng ta có thấy có đối tượng làm cho nó thấy được cái thân nó không?
Đâu có thấy được cái thân nó, nhưng mà nó có mất không? Nói nó mất thì không được,
mà nói nó có thì có được không? Bởi vì nó đâu có đối tượng mà để cho nó thành
hình nó?
Cho nên ở chỗ
này thì, cho nên Đức Phật, ai mà hỏi chỗ này Đức Phật nói thiệt là, sao mà lại
không hiểu chút gì hết, thiệt là vô minh vô cùng!
Cho nên cái
câu nói “Sanh đã tận, phạm hạnh đã thành, những việc cần làm đã làm, sau đời
hiện tại không còn đời sống nào khác nữa.” Nghĩa là từ đó về sau, coi
như là tương lai thì chúng ta không có đời sống khác nào khác nữa hết, nghĩa là
chấm dứt rồi. Mà hỏi như vậy, chấm dứt rồi không biết còn hay mất đây? Đâm ra
lo nghĩ quá trời!
(29:04) Thật
sự ra, rõ ràng là nhập Tứ Thiền chúng ta giữ được cái thức của chúng ta. Thì
chúng ta giữ nó chớ còn không giữ thì nó hoại diệt, nó tiêu mất á, như người chết
thì không còn, thì nó còn nhân quả chứ gì. Mà bây giờ mình đoạn dứt nhân quả rồi,
nhân quả không còn thì không còn nghiệp rồi, cái gì mà đưa chúng ta tái sanh được
đây?
Chúng ta tái
sanh là do cái nghiệp lực nó đẩy chúng ta tái sanh, nó đẩy cái nhân quả chúng
ta đi tái sanh, chớ đâu phải đẩy cái linh hồn chúng ta đi tái sanh đâu! Nó đẩy
cái hành động thiện, ác của chúng ta đã làm đó, nó trở thành cái lực của nó, nó
thu hút chúng ta.
Cũng như bây
giờ, chúng ta là người nghiện rượu, thì cái rượu ở trong cái quán rượu kia nó
thu hút chúng ta, cho nên đi ngang quán rượu nghe mùi rượu muốn vô uống liền.
Đó là cái nghiệp lực nó thu hút chúng ta, nó hút chúng ta vào. Mà vì cái nhân
quả chúng ta là cái người đã từng, từng cái hành động uống rượu cho nên nó đã
thành ra thích thú cái đó rồi. Cho nên bây giờ nó nghe mùi là nó muốn vào cái
quán đó nó ngồi uống rồi. Đó nó hút như vậy.
Cho nên nó gọi
là nghiệp lực nó đẩy đi, tức là nó hút vào đó, nó hút vào theo cái nhân quả của
nó. Cho nên chúng ta thiện thì nó hút vào cái thiện, mà ác thì cái nghiệp lực
đó nó hút vào cái ác, nó tái sanh do cái chỗ ác thiện đó. Cho nên chúng ta ở
đây rất rõ ràng, chớ không phải có linh hồn, hay có thần thức nào của chúng ta
đi đầu thai hết.
Vì thế mà những
người cầu siêu hay cầu an đều là không đúng cái tánh cách của đạo Phật. Đạo Phật
không có thế giới siêu hình, hoàn toàn, như thân Ngũ Uẩn, thì tức là hoại diệt
là không còn một cái gì mà còn lại.
Và cái thân,
cái thế giới khổ là Mười Hai Nhân Duyên thì nó, khi mà nó diệt được cái duyên
này thì tất cả cái duyên khác nó diệt hết, thì nó cũng không còn có một cái gì
hết, nó không còn có một cái gì còn lại gọi là về đời sau hết, nghĩa là mất hết.
Nó chỉ từ
cái Vô Minh mà nó sanh ra các Hành, như hồi nãy Thầy đã nói, rồi nó đi đến cái
chỗ mà có Thức chớ không phải là cái Thức mà được đưa đi vào chỗ tái sanh.
Cho nên nó
sanh ra là do cái sự Vô Minh nó mới có cái Thức, cho nên cái Thức và cái thân của
chúng ta hoàn toàn từ cái thân con người này mà bỏ đi thì nó qua một cái thân
khác, nó chỉ còn cái nhân quả là cũ thôi, mà cái thân khác là đều là mới hết
toàn bộ, không có cái gì là cũ của nó hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét