761- CÓ DUYÊN VỚI PHÁP NÀO THÌ TU PHÁP ĐÓ
Thầy xin tóm lược lại để thấy được cái pháp hành.
Nghĩa là
ngày xưa, các thầy nên nhớ rằng không phải là tu tùm lum vậy đâu, không phải đụng
pháp nào cũng tu hết đâu. Có người có duyên với pháp này, thích cái pháp này
thì tu.
Thí dụ như
các con nghe Thầy dạy pháp Tứ Chánh Cần, thì các con nỗ lực tu Tứ Chánh Cần,
thì các con dẹp hết các pháp ác, xong thì các con sống ở trong trạng thái thiện
pháp, tức là ly dục, ly ác pháp rồi. Thì ngay đó là các thầy các con nhập định
rất dễ dàng thôi, không còn khó nữa.
Cho nên tự nội
Tứ Chánh Cần không cũng đủ rồi, không cần phải tu Tứ Vô Lượng Tâm, mà cũng
không cần tu Sơ Thiền, Nhị Thiền, hay hơi thở gì tất cả hết. Nghĩa là các con
khỏi tu Tứ Niệm Xứ, cũng khỏi tu Tứ Như Ý Túc, khỏi cần tu gì hết.
Nghĩa là khi
mà ly dục, ly ác pháp rồi thì các con chỉ cần ra lệnh là nó làm theo hết, không
cần tu gì hết. Cho nên cái Thất Giác Chi các con cũng khỏi cần tu, miễn là khi
mà các con ly dục, ly ác pháp thì Thất Giác Chi nó hiện ra liền tức khắc.
Cho nên bây
giờ các con tu, thí dụ như bây giờ các con thấy, đi kinh hành để mà tu Tứ Vô Lượng
Tâm, dùng tâm từ bi tránh tất cả những cái loài vật để không đạp dưới chân mình
khi bước đi. Thì các con tu tập như vậy, tập trung rất tỉnh thức để cho mình đừng
có giết hại chúng sanh, nó làm cho cái tâm mình tỉnh thức.
Thì do cái sức
tỉnh thức này với cái tâm từ bi này kết hợp với nhau, và đồng thời các con
nương vào cái hành mà đi này, thì các con nhắc để mà xả cái tâm tham, sân, si của
mình, tức là kết tập với cái Định Vô Lậu, thì hai cái này thì các con tu về Tứ
Vô Lượng Tâm để cho xả hết cái tham, sân, si của mình. Từ đó thì nội cái Tứ Vô
Lượng Tâm vầy các con cũng thành tựu.
Vì vậy mà
cái người đệ tử của Phật gọi là tâm từ đệ nhất, thì đó là em của ông Cấp Cô Độc,
đã theo Phật tu mà chứng quả được A La Hán là do cái Tứ Vô Lượng Tâm mà vào.
Còn cái Tứ
Chánh Cần này thì Thầy không thấy ở trong kinh nhắc, không có cái gương hạnh,
nhưng mà điều kiện là Thầy xin nhắc lại là cái người nào mà tu Tứ Chánh Cần là
ngăn ác, diệt ác để mà thực hiện cái trạng thái của thiện, thì cái người này ở
trong cái trạng thái này, nội Tứ Chánh Cần này, thì các thầy cũng sẽ là đạt được
cái sức tu tập rồi, thì chỉ trong pháp Tứ Chánh Cần là đủ rồi, không cần phải
tu các pháp khác.
Đây là những
cái bài pháp cuối cùng nhắc cho quý thầy nắm vững những cái pháp, mà mình có
duyên với pháp nào lấy pháp đó tu một pháp thôi, chứ không phải tu lộn xộn nay
thiền này, mai thiền kia, mốt thiền nọ, tùm lum ra, thì các thầy tu riết rồi
các thầy điên đầu, rồi các thầy cũng không biết đâu mà vào đạo nữa.
Thì phải hiểu
được cái chỗ này nè, nghĩa là mình nhận cái pháp nào phù hợp với cái đặc tướng
của mình, mình lấy cái pháp đó mà tu tới cuối cùng để mà thành tựu giải thoát.
Đó, cho nên ở
đây Thầy muốn nói, khi mà các thầy đã mà nằm ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu cái giai
đoạn một, thì trên thân quán thân này thì quý thầy quán rồi tu Định Vô Lậu, rồi
hướng tâm mình tu cái các hành động của mình đi kinh hành này kia, thì trong
cái giai đoạn thứ nhất của cái Tứ Niệm Xứ, thì quý thầy thực hiện trên này, thì
nó có Định Vô Lậu nè, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở thì nội bao
nhiêu đó quý thầy cứ thực hiện.
Hằng ngày
quý thầy câu hữu để mà hướng tâm xả, đoạn dứt cái tâm tham, sân, si của quý thầy.
Nội ở trên cái đoạn một của Tứ Niệm Xứ này thì quý thầy cũng tu trên cái giai
đoạn một này thôi, chớ không được tu tới cái giai đoạn hai, ba nữa. Thì các thầy
sẽ thực hiện được cái chỗ mà giải thoát của quý thầy.
Cho nên lấy
một pháp mà tu hành chớ không được lấy nhiều pháp. Vì lấy nhiều pháp quý thầy
tu cái pháp này rồi tu pháp kia, tu pháp nọ tùm lum đủ thứ ra hết, thì quý thầy
rối mà quý thầy không đạt được cái chất lượng cao của sự giải thoát.
Cho nên tu
cái pháp nào phải chắc chắn pháp nấy, mình chấp nhận cái pháp đó rồi thì nỗ lực
tận cùng với pháp đó để đến khi mình giải thoát mà thôi.
Đó, các pháp
nó có hành pháp rõ ràng, thì các thầy chấp một cái pháp nào rồi thì các thầy phải
thực hiện. Mà đây là những cái giai đoạn ly dục, ly bất thiện pháp, là cái giai
đoạn quan trọng mà Thầy nói nó loại thiền quan trọng.
Cho nên cái
cần thiết cho quý thầy là phải nỗ lực cho thật sự cái chỗ này, làm sao mà cho đạt
được cái chỗ ly dục, ly ác pháp. Còn tất cả các loại thiền khác quý thầy đừng
có quan trọng với nó, đừng có ngồi thiền nhiều.
Ở đây có ngồi
nhiếp tâm trong hơi thở năm ba mươi phút hoặc một giờ là cao, xả đi, đừng có ngồi
hai ba tiếng đồng hồ cho mệt cái xác của mình mà không làm gì cả.
(26:22) Cho
nên ở đây, cần thiết là cái chỗ mà tỉnh thức, cái chỗ vô lậu, cái chỗ mà hơi thở
nó phải được cái sự tỉnh thức ở trong cái hơi thở, thì cái điều đó là điều tốt.
Chứ quý thầy
đừng có lo mà phải là phá cái âm thanh, hoặc là phá cái hơi thở, phải là tịnh
chỉ cái này, đừng có lo cái chuyện xa vời đó đi, đừng có nghĩ lo đi. Mà hãy
nghĩ ngay cái chỗ mà các thầy phải lìa cho được các ác pháp nè: tham, sân, si
phải lìa nè, lòng tham muốn của mình phải lìa nè.
Lần lượt quý
thầy tu, rồi quý thầy sẽ bỏ xả hết, tự nhiên cái tâm của quý thầy nó chín muồi
rồi, quý thầy không còn thích thêm một cái bộ đồ mà quý thầy, ngoài cái bộ đồ
trong thân này các thầy sẽ bỏ xuống hết, ai xin gì quý thầy cho hết, không cần
nữa. Đó là lúc bây giờ quý thầy tự nhiên mà quý thầy xả.
Còn bây giờ
quý thầy xả chớ quý thầy tiếc. Có cái sự bắt buộc của quý thầy để mà xả thôi,
chứ sự thật ra thì các thầy chưa phải là thật tâm mà để xả.
Cho nên các
thầy cứ tu đi rồi các thầy sẽ thấy tự nó nó xả, nó xả cho đến khi các thầy thấy
nó thanh thản, chừng nào nó có trạng thái an lạc của cái sự xả ly đó, thì nó
giúp cho các thầy thấy xả nó rất là thảnh thơi, thảnh thơi cho cái cuộc sống tu
hành của mình.
Cho nên các
thầy phải nỗ lực thực hiện là chấp nhận một cái pháp, do cái pháp nào mà quý thầy
thấy kết quả của cái tâm mà ly dục, ly bất thiện pháp, làm cho lậu hoặc nó
không còn nữa, thì tức là quý thầy lấy cái pháp đó mà làm cái chuẩn để mà đi tới
cuối cùng để giải thoát, không khéo uổng cuộc đời quý thầy mà lăng xăng pháp
này đến pháp kia.
Cho nên đây
là cái bài pháp cuối cùng trong cái ngày mà học cái giới hành cuối cùng, Thầy
xin nhắc lại để cho quý thầy thấy được, rút tỉa được những cái kinh nghiệm của
mình tu tập trong cái thời gian qua. Và đồng thời chấp nhận một cái pháp, quyết
định chết với cái pháp đó, thì các thầy sẽ đạt được.
Chớ còn quý
thầy nay tu Tứ Chánh Cần, mai tu Tứ Niệm Xứ, mốt thì tu Tứ Vô Lượng Tâm thì kiểu
đó là quý thầy chết đó, tu không có rồi đâu! Rồi bữa kia thì lo tu Tứ Thiền, Nhị
Thiền thì chết đó.
Còn cái người
nào mà chấp nhận rằng cái giai đoạn hai của thiền định, thì bắt đầu cái tâm ly
dục, ly ác pháp của mình mà chưa ly thì mình, quý thầy kết hợp với những trạng
thái của tâm mình ở trong các định Tam Thiền hay Nhị Thiền, thì mình kết hợp
mình hướng tâm mình xả ly nó ra. Thì cũng ở trong cái giai đoạn hai đó mà tu từ
Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền mà xả nó ra, thì nó sẽ ở trong cái trạng thái nó
sẽ xả.
Đó thì như vậy
là nó sẽ không mất thì giờ. Bây giờ các thầy đang ở trong cái trạng thái mà nỗ
lực, trong cái trạng thái phá ngủ nè, phá hôn trầm nè, phá những cái trạng thái
âm thanh nè, thì trong cái trạng thái quý thầy biết rằng mình đang ở trong cái
trạng thái yên lặng rồi, không có niệm vọng tưởng rồi, thì ngay đó quý thầy ở
trong trạng thái từ cái Sơ Thiền đó đi đến Tam Thiền, thì quý thầy phải dùng chỗ
cái trạng thái đó để mà xả ly các ác pháp và cái tâm ham muốn của quý thầy. Nếu
nó còn thì quý thầy càng xả càng tốt, để giúp cho quý thầy đạt được cái Tứ Thiền
nó sẽ dễ dàng.
(29:01) Đó
là cách thức mình biết dụng và mình biết câu hữu với cái Định Vô Lậu ở trong
cái trạng thái của Nhị Thiền đến Tam Thiền, thì mình cũng xả ly tất cả những
cái đó đi. Chớ còn cần gì mà mình phải đi vào trong định cho sớm, mình đâu cần.
Nhưng mà cái xả ly được rồi thì bắt đầu mình vô đó rất dễ rồi, không cần gì nữa.
Đó thì quý
thầy nhớ, ở đây là cái quan trọng của đạo Phật là cái chỗ mà ly dục, ly ác pháp
của cái Sơ Thiền.
Mà vì cái Sơ
Thiền của mình nó đã không có chỉnh, nó không có chín chắn được, nó còn có sự
sơ sót, nó có xả nhưng mà chưa sạch, thì bắt đầu bây giờ mình đang ở trong cái
giai đoạn của cái trạng thái của Nhị Thiền mà đến Tam Thiền, bây giờ nó hết vọng
tưởng thì tức là trạng thái Nhị Thiền đến Tam Thiền, do đó ở trạng thái đó phải
bắt đầu mình xả, để cho nó, cái Sơ Thiền cho nó hoàn chỉnh được cái ly dục, ly
ác pháp. Thì từ đó mình bước vào cái Tứ Thiền rất là dễ dàng không còn khó nữa.
Đó là cách
thức tu.
Cho nên ở
đây, hoàn toàn đạo Phật rất là dễ dàng, có một số pháp mà để chúng ta biết đặt
trên Tứ Niệm Xứ mà chúng ta tu tập.
Nói thì cho
nhiều, luận cho nhiều, nói cho nhiều, cứ nói thì các thầy thấy rằng nghe được
Thầy thuyết giảng thì nó phấn khởi được có một hai ngày à, sau đó mấy ngày rồi
thì bắt đầu mới xuống dốc hết.
Rồi nghe được
thuyết giảng thì nó phấn khởi được tiếp tục tu thêm mấy ngày nữa. Và cứ như vậy
Thầy làm cái, kêu là, coi như là cái máy mà sạc pin cho quý thầy, để cho quý thầy
tăng lên, chứ còn sự thật ra không phải do chính quý thầy đã chấp nhận cái pháp
để mà thực hiện nó.
Còn ở đây
khi mà giảng rồi, thì quý thầy chấp nhận nó rồi bắt đầu quý thầy sống đúng cái
hạnh của nó, giới hạnh. Quý thầy sẽ nỗ lực, quý thầy sẽ thực hiện được cái sự
giải thoát. Chọn lấy một pháp, đừng có lấy nhiều.
À bây giờ
các thầy nhớ hết rồi phải không? Nỗ lực đi! Đừng có nghĩ ngợi gì nhiều hết, lấy
một pháp mà mình đã chọn, lấy cái pháp nào có thể mà tu đến giải thoát cuối
cùng. Cũng như các con bây giờ phải như vậy, phải nỗ lực thực hiện để xả cái
tâm.
Chứ không
khéo để cái tâm của mình nó cứ nay vầy mai khác mà nó, Thầy hồi nãy có nói rồi,
cái Bất Động Tâm mà, cái định Bất Động Tâm là cái định ly dục, ly ác pháp đó. Từ
đây về sau các con phải lấy cái định đó mà làm cái định quan trọng nhất cho cuộc
đời tu hành của mình, mình phải luôn luôn hoàn toàn là giữ tâm bất động.
Nếu giữ tâm
bất động được thì các thầy, các con đã trở thành một bậc Thánh nhân rồi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét