753- TỪ LÀM CHỦ NHÂN QUẢ THIỆN ÁC ĐẾN LÀM CHỦ CÁC PHÁP TRONG VŨ TRỤ
(04:05) Cho
nên trong bốn Tứ Niệm Xứ các con thấy nó đủ hết các pháp của Phật ở trên này chứ
đâu phải là chỉ có Bốn Niệm Xứ này để tu vào thiền định không đâu.
Cho nên người
ta nói về cái Tứ Niệm Xứ người ta tưởng rằng mình tu Tứ Niệm Xứ để cho mình từ
đó, từ cái bốn cái chỗ này mình mới được Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, đâu phải!
Mỗi cái nơi của nó phải đặt pháp gì tu, mà cái pháp đó nó sẽ mang được cái kết
quả của nó.
Cho nên khi
mà nó mang được kết quả của nó, thí dụ như tu về hành tướng, tu về trên thân
quán thân tu về hành tướng, thì nó sẽ dứt các pháp ác, nó làm cho thân nó không
còn ác pháp, bởi vì thân hành mà.
(04:40) Các
thầy nghĩ, trong thân chúng ta nó có ba hành động, hành động của thân là hành động
của cái thân, rồi hành động của cái khẩu, cái khẩu nó cũng nằm ở trong cái
thân, hành động của cái ý, cái ý cũng ở trong cái thân của chúng ta.
Cho nên
trong thân của chúng ta có ba hành động. Cho nên trên thân quán thân là chúng
ta tu những cái hành động đó, là hành động dứt ác mà tăng trưởng thiện, những
cái hành động đó nó phải thiện. Vì vậy là chúng ta đứng ở trên nhân quả để mà
chúng ta thực hiện cái nhân, dứt cái nhân ác mà tăng trưởng cái nhân thiện, để
tạo thành cái quả thiện.
Thì trên
thân chúng ta phải tu những pháp đó, cho nên Chánh Niệm Tỉnh Giác nè, Định Vô Lậu
nè, Định Niệm Hơi Thở nè, phải không? Trên cái thân.
Mà tới cái
thọ thì chúng ta lại tu cái định khác rồi, nó không giống nhau chút nào hết. Mà
tới cái tâm thì chúng ta lại tu cái định khác nữa rồi. Mà nói về các pháp, thì
chúng ta tu cái gì?
Hồi nào tới
giờ các thầy được nghe thuyết giảng rằng Tứ Niệm Xứ như vậy không? Có ai dám kết
hợp Tứ Niệm Xứ ở trên pháp mà nói rằng cái pháp bay lên nó bay lên? Như vậy là
Thầy ở trên các pháp mà Thầy điều khiển làm chủ, như vậy là Thầy bảo cái thân
này chết sống thì Thầy làm chủ được rồi.
Cho nên
trong Tứ Niệm Xứ nó gồm đủ vì nó thanh tịnh, vì nó đã rửa sạch, nó không còn ô
nhiễm nữa, cho nên nó làm được những cái chuyện này. Cho nên “tịnh chỉ” chớ
không phải là tịnh để mà chỉ tất cả những mặt, ngưng tất cả những cái điều kiện
khác, làm tất cả những cái siêu việt khác.
Đó các thầy
thấy. Nó vi diệu như vậy mà chúng ta không nỗ lực tu, chúng ta tiếc gì một cái
nhà lầu, tiếc gì một chiếc xe hơi mà không dám bỏ, mà trong khi chúng ta chỉ thực
hiện như vậy có gì đâu mà khó?
Từ cái chỗ dứt
ác để tiến vào cái chỗ nhân quả, làm chủ được cái nhân quả thiện ác, để đi đến
cái chỗ mà chúng ta điều khiển các pháp ở trong vũ trụ này. Muốn cái gì nó làm
cái nấy, mà chỉ có cái tâm thanh tịnh mà thôi.
Tại sao
chúng ta lại làm không được? Thanh tịnh là nó không giận, không hờn, không phiền
não, không tham, không muốn, không gì hết, bỏ hết. Đời có gì mà chúng ta giữ nó
được đâu?
Tới cuối
cùng chúng ta bỏ thân này mà chúng ta vẫn còn, chúng ta đâu phải mất. Chúng ta
còn gì? (06:48) Những gì mà chúng ta tu tập được thì nó còn chớ làm
sao nó mất.
Đó, cho nên ở
đây thì các thầy thấy từ cái chỗ mà trên pháp quán pháp tu về nhân tướng, hành
tướng của nó và đặc tướng của nó, thì đều là chúng ta thực hiện thần thông, thực
hiện những cái đạo lực của chúng, cho nên chúng ta điều khiển các pháp.
Đầu tiên thì
chúng ta thấy rất rõ, nếu mình không làm chủ các pháp thì các pháp nó đến nó
xâm chiếm làm cho tâm mình trở về với cái tâm phàm phu tục tử.
Cái thứ hai,
mình sai khiến được các pháp, làm cho các pháp theo ý muốn của mình, cho nên từ
đó mà Tứ Như Ý Túc, ý mình muốn sao nó làm như vậy. Cho nên bắt đầu từ đó thì
Tam Minh chúng ta thực hiện, thì cái trí tuệ Tam Minh chúng ta hoàn tất được,
thì các pháp trong thế gian này đối với chúng ta chỉ là một cái chuyện không có
đáng kể đối với chúng ta nữa.
Đó như bây
giờ, một cái người mà cái tâm không còn ham muốn cái gì hết, mà họ tu thực hiện
được cái đạo lực của Phật như vậy rồi, họ đi vào trong rừng không có nhà cửa gì
hết, thì họ chỉ cần bảo: “Tại khu rừng này nè, cái tâm phải biến ra một cái
nhà có tiện nghi hẳn hòi, đèn điện nước đàng hoàng”, thì ngay đó giữa rừng
nó hiện lên một cái nhà sạch sẽ, khang trang, màn mùng, chiếu giường đầy đủ hết.
Chúng ta vô
đó mà ngủ thẳng cẳng. Nghĩa là có cửa cổng gác đóng ngoài đàng hoàng hẳn hoi,
có hai thằng lính gác nữa, khỏi sợ ăn trộm ăn cướp, khỏi sợ cọp beo gì hết.
Nghĩa là chúng ta nằm ngủ thẳng cẳng ở trong cái nhà.
Nhưng mà
sáng hôm sau chúng ta bảo: “Cái tâm này, phải dỡ cái nhà dẹp đi!”, thì
ngay đó cái nhà mất tiêu, còn cái khu rừng. Chúng ta ngủ trong rừng mà như là
ngủ trong nhà, không phải sướng sao?
Chúng ta muốn
cái gì nó được cái nấy, như vậy rõ ràng là cái quyền năng của chúng ta đã làm
được những cái chuyện, chớ đâu phải chúng ta làm không được.
Nhưng mà ở
đây chúng ta không phải là mục đích chúng ta để đạt được để làm chuyện huyền
thoại, kêu là trò ảo thuật đó đâu, chúng ta không làm những chuyện đó. Nhưng mà
chúng ta nói để mà chúng ta thấy cái năng lực của chúng ta muốn làm cái gì làm.
Bây giờ Thầy
nói như thế này, trên cái nhân tướng của các pháp, thì thân của chúng ta là một
pháp. Bây giờ chúng ta đã nhập ở trong cái định đó rồi thì thân của chúng ta
như cái thây ma bất động rồi. Phải không.
(09:10) Chúng
ta bảo như thế này nè, chúng ta ra lệnh: “Cái tâm này biến cái thân này làm
một thân nữa!”, thì cái thân này nó biến ra một cái thân nữa nó ngồi đó, do
cái tâm điều khiển nó ra làm cái thân này.
Còn bây giờ,
cái thân này, cái tâm nó nói, bây giờ Thầy mới ra lệnh nè: “Cái thân này phải
biến làm cái bàn!”, thì cái thân này, các thầy với mấy con không thấy cái
thân này nữa, mà chỉ thấy có cái bàn. Cái tâm nó làm cho cái thân này mất tiêu,
mà cái thân này nó trở thành cái bàn.
Cái đặc biệt
của cái pháp tu nó như vậy. Cho nên trước khi mà chúng ta tu ở trên các pháp mà
quán các pháp, để mà tu về cái Tứ Như Ý Túc, thì về cái Dục Như Ý Túc, chúng ta
muốn cái gì thì chúng ta làm cái nấy.
Còn bây giờ,
Thầy sai như thế này: “Cái tâm này, biến ra cái bàn!” thì cái tâm nó biến
ra bàn, thì Thầy còn ngồi đây, Thầy ngồi Thầy coi cái bàn, thấy cái bàn, cái
tâm nó biến ra cái bàn, chớ không phải là cái thân Thầy biến.
Mà Thầy bảo:
“Cái tâm này biến cái thân này ra cái bàn!” Thì ngay đó cái thân Thầy mất
tiêu, còn cái bàn, có cái bàn không. Bởi vì mình muốn gì thì nó làm theo cái nấy.
Còn muốn bảo
nó: “Cái thân này biến ra một thân nữa!”, thì nó làm thêm một thân
nữa. Mà cái thân này muốn biểu nó biến ra một thân, thì nó biến ra một thân, mà
một thân này biến ra trăm thân, nó biến ra trăm thân.
Cho nên
trong khi mà tu tập, thì chúng ta cứ dùng pháp hướng nhắc nó. Nó chưa biến thì
nó phải biến, từ cái dễ cho đến cái khó. Giống như hồi nãy Thầy nói cái hộp
này, bảo nó bay, nó không bay. Nhắc một lần không bay, hai lần không bay, ba lần
nó bay lên, nó phải bay.
Bởi vì mình
đã có sự sai khiến được các pháp trong khi mình rèn luyện tu tập. Bảo cái lỗ
tai: “Quay vô, không cái được nghe âm thanh!”, bây giờ cái chuyện
đó nó quay vô nó không nghe âm thanh, thì tức là mình đã có quyền lực rồi đó,
có đạo lực rồi. Phải không.
Mình bảo hơi
thở ngưng, nó ngưng, tức là nó đã nghe lời mình rồi đó, thì cái chuyện mà mình
bảo cái này nó sẽ tiếp tục nó làm hết.
Bảo cái hộp
này biến ra cái hộp nữa, nó biến y như thường. Chúng ta cầm hai cái hộp chúng
ta không biết cái nào thiệt mà cái nào giả, cái nào là mới biến ra, cái nào
cũng giống nhau hết trơn, cầm cái nào cũng y vậy, chúng ta chẳng biết cái nào
thiệt cái nào giả.
Đó là những
cái mà chúng ta sẽ thực hiện tu tập, nhưng không phải để biểu diễn làm cái trò
đùa cho thiên hạ coi. Ở đây không phải, chúng ta nhằm mục đích để làm chủ sự sống
chết của chúng ta, chấm dứt luân hồi, đó là cái chính. Cho nên ở đây chúng ta nỗ
lực xả tâm, không nghĩ đến điều này.
(11:40) Nhưng
mà khi mà tu đến đây rồi, chúng ta phải thực hiện. Không có người nào mà tu tới
đây mà bỏ Tứ Như Ý Túc, bỏ Tam Minh. Nghĩa là nhập tới định Tứ Thiền rồi thì phải
thực hiện tới. Dù là một năm, hai năm chúng ta cũng phải thực hiện cái này,
chúng ta phải tu tập xong.
Đó thì Thầy
nói như vậy, rõ ràng là trên Tứ Niệm Xứ để chúng ta xác định được bốn cái chỗ
mà chúng ta thực hiện được những cái siêu việt của con người, được những cái sự
làm chủ sanh tử của nó, bằng những cái pháp này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét