750- NHỊ THIỀN: PHÁP TU LÀM CHỦ TÂM
(41:35) Đó
là cái chương ba, nó nói về cái thọ. Bây giờ tới chương tư, trên tâm quán tâm
tu về nhân tướng của tâm.
Vậy thì cái
tâm của chúng ta nó nhiều cái tướng, cái tướng tâm của chúng ta, cái tướng nội,
tướng ngoại, rồi tướng nội và ngoại nó kết hợp. Thì do đó chúng ta phải thực hiện
trong cái nhân tướng, hành tướng và cái hành tướng nội và hành tướng ngoại của
nó.
Từ cái nhân
tướng cho đến những cái hành tướng, chúng ta đều phải hiểu cái tâm của mình như
thế nào? Mà đặt về cái tu về cái nhân tướng của tâm này, để mà làm chủ cho nó,
nhất là những cái hành tướng nội và hành tướng ngoại của cái tâm này, thì chúng
ta sẽ tu, đặt cái thiền gì tu cái này?
Đó, chúng ta
sẽ đặt cái thiền gì mà tu nó ở trên này? Bây giờ chúng ta phải đặt Nhị Thiền ở
trên cái chỗ mà quán tâm. Bởi vì chỉ có Nhị Thiền nó mới dừng những cái tâm
lăng xăng của chúng ta thôi, chớ còn ngoài cái Nhị Thiền này thì làm sao mà
chúng ta đứt được cái tâm lăng xăng.
Cho nên
chúng ta lấy Tam Thiền mà đặt cái chỗ này, thì Tam Thiền nó chỉ có cái nước là
phá thọ, ly hỷ, trú xả, phá thọ thôi, chớ nó đâu có ở cái chỗ này mà nó tịnh chỉ
Tầm Tứ đâu.
Cho nên cái
nhân tướng nội, nhân tướng ngoại và nội ngoại của nó và hành tướng nội, hành tướng
ngoại của cái tâm, thì nó chỉ nằm ở trên cái Nhị Thiền mà nó có những cái tướng
này. Cho nên chúng ta phải đặt cái Nhị Thiền ở trên đó mà chúng ta thực hiện
cái quán diệt tầm.
Đây là cái
phần chương bốn, trên tâm quán tâm tu về nhân tướng, rồi hành tướng, rồi đặc tướng
của nó. Đó. Thì như vậy là chúng ta sẽ thấy rằng trên cái bước đường mà tu tập,
chúng ta biết đặt cái định nào ở trên cái chỗ đó để mà chúng ta tu.
Bây giờ
chúng ta ly hỷ trú xả (ly dục ly ác pháp) chúng ta nhập cái Sơ Thiền rồi, tức
là chúng ta tu tập Tứ Chánh Cần rồi, tức là lìa ác mà tăng trưởng thiện rồi.
Bây giờ chúng ta mới tiếp tục tới cái định Nhị Thiền, thì tâm chúng ta coi vậy
chớ nó đâu có nằm yên đâu, cho nên chúng ta phải tịnh chỉ Tầm Tứ.
Do tịnh chỉ
Tầm Tứ đó thì chúng ta phải tu trên nhân tướng nó, nội tướng, rồi hành tướng
nó, hành tướng nội, hành tướng ngoại nó, đó. Chúng ta phải biết được những cái
động dụng của nó để rồi chúng ta tịnh chỉ nó.
Đó là cái phần
thuộc về tâm. Mà sau này giải thích về những cái tâm của chúng ta, mỗi một cái
niệm tâm nó khởi lên, nó đưa đến chúng ta có những cái đúng cái sai, rồi có những
cái tưởng của nó nữa. Bởi vì thuộc về tâm thì nó nằm ở trong cái tưởng thức nữa,
cho nên nó có nhiều cái tưởng của nó, cho nên gọi là vọng tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét