725- CHIẾN THẮNG NỘI THỌ VÀ NGOẠI THỌ
(33:14) Bây
giờ về cái thọ, bây giờ về phần cái thọ. Cái thọ mà nội thọ, ngoại thọ trên một
cái thọ. Bây giờ cái thọ là cái cảm giác, cái xúc chạm.
Bây giờ Thầy
đụng vào một cái cây, thì cái xúc chạm đó nó làm cho ngay cái thân của Thầy nó
bị đau cái chỗ đó, thì nó phát ra cái đau đó, thì Thầy không phải quán ở trên
cái thân mà quán cái đau đó, quán cái thọ đó: cái đau đó nó đau nhiều, đau ít,
nó đau đổ nước mắt, nó đau cắn răng chịu đựng, nó đau bứt ruột bứt gan, hay hoặc
nó đau sơ sơ, hay hoặc nó đau rai rai, hoặc là nó kéo dài thường thường? Đó là
mình trên cái thọ quán cái thọ.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy, nếu mà cái cảm giác mà nó đau, chúng ta quán, không phải
quán cái thân mà quán cái cảm giác đau đó, gọi là “trên thọ quán thọ”.
Vậy thì ở
đây Phật còn dạy là quán cái nội thọ, và quán cái ngoại thọ, vậy cái nội thọ là
cái gì, mà cái ngoại thọ là cái gì? Đức Phật sao mà chi li quá vậy?
(34:22) Đây
bây giờ cái ngoại thọ và cái nội thọ. Cái thân của chúng ta nó có va chạm, nó
có sanh bệnh, nó mới phát ra cái cảm thọ, bởi vì gọi là thân thọ, gọi là tâm thọ.
Quý Thầy
nghe cho rõ, cái thọ một mình nó thì nó không bao giờ thành hình được, vì nó là
thân thọ. Ngay cái thân chúng ta bị người ta đánh vào đó thì nó bắt đầu, nó có
cái đau của nó ở tại cái chỗ bị đánh, thì cái thọ đau ở tại chỗ bị đánh mà
không phải quán cái thân, mà quán cái thọ, cái đau đó, nó nhiều, nó ít, nó đau
như thế nào, thì cái mà ị đánh mà đau ở ngoài da chúng ta như vậy đó, gọi là
quán ngoại thọ, hiểu chưa?
Còn bây giờ
nó ở trong xương chúng ta mà nó nhức, bởi vì cái thọ nó phải ở trong, ở ngoài
cái thọ, vì vậy đó, mà cái thọ mà từ trong mà nó đi ra nó làm từ ở trong cái
thân, bởi vì đây là thân thọ, đây chúng ta nói về thân thọ.
Còn nói về
tâm thọ, thì tức là chúng ta phải nói về cái tâm nó khác rồi. Bây giờ nói về
tâm thọ thì tức là Thầy nói về cái thân thọ đi, thì bắt đầu một người đánh
mình, hoặc lấy cây kim, hoặc lấy cái dao rạch tay mình đứt, thì cái cảm giác
đau ở ngoài da của mình đó, gọi là ngoại thọ, quán ngoại thọ, quán cái đau đó ở
bên ngoài đó.
Rồi bây giờ
tim, gan, phèo phổi chúng ta đau ở trong đó đó, ở trong cái thân, thì cái thân
thọ, mà cái thọ nó ở trong, cũng như bây giờ chúng ta ngứa ở ngoài da này, cái
thọ mà ngứa ở ngoài da gọi là ngoại thọ, mà cái ngứa ở trong thân của chúng ta,
không có gãi được mà nó làm chúng ta khó chịu, vậy thì cái ngứa ở trong thân
đó, nó gọi là nội thọ. Các thầy hiểu.
Bởi vì thân
thọ chớ không thể nào cái thọ đó, nó dời cái thân mà nó có cái thọ được. Cho
nên nó dựa vào cái thân nó mới phát triển ra cái cảm xúc, cái cảm giác, làm cho
chúng ta thấy có cái đau, cái nhức, cái lạc của nó ở trong đó. Đó, thì do đó là
nội thọ hay ngoại thọ.
(36:18) Đây
là Thầy nói cái thọ khổ, còn cái thọ lạc nó cũng vậy, nó có cái nội và cái ngoại
chớ không phải không đâu. Bây giờ một cơn gió mà thổi qua, chúng ta nghe nó mát
trong khi trời nóng lực vầy, thì đó là cái ngoại thọ, quán cái ngoại thọ. Phải
không, mình quán cái ngoại thọ, nghe cái làn gió nó thoảng, nó mát, thì đây là
cái thọ hỷ, nó làm cho chúng ta vui, làm cho chúng ta thích thú, cho nên đó là
cái thọ lạc.
Đó thì như vậy
là rõ ràng là, phải hiểu biết cái thọ ngoại và cái thọ nội, thì cái cảm giác
cơn gió thổi qua, thì chúng ta ngay ở trên cái cảm thọ đó, cái cơn gió thổi
qua, chúng ta không thích thú nó, mà chúng ta thấy như là chúng ta cũng như
bình thường, cũng như là chúng ta đang ngồi trong một cái nhà (thiếp?) nóng nảy
như thế này, mồ hôi mồ hám nhễ nhại như thế này, thì đây là cái ngoại thọ chứ
không phải là cái nội thọ.
Hiểu như vậy
thì chúng ta mới hiểu được cái chỗ quán của chúng ta nó mới thâm sâu, để mà
chúng ta xả trừ chứ gì!
(37:10) Bây
giờ trời nóng quá, thôi bây giờ chúng ta đem quạt máy này kia ngồi thiền cho nó
ngon lành, cho nó sướng, thì cái người đó đã bị cái ảnh hưởng của ngoại thọ rồi,
sai rồi. Bây giờ trời lạnh quá, cho nên chúng ta không thể ngồi thiền được, vì
vậy bây giờ chúng ta đốt cái đống lửa lên để mà ngồi thiền, thì cái người này
cũng đang bị ở cái ngoại thọ. Tất cả những cái này đều là những cái sai của người
tu.
Cho nên
chúng ta khi mà gặp những cái thọ đó, thì tâm chúng ta bất động. Bây giờ nóng
quá, thì chúng ta phải tu tập để chúng ta xả ly cái nóng đó ở trong tâm mình.
Tâm mình nó không thấy nóng thì nó sẽ không nóng chớ gì?
Mà tâm mình
cứ thấy nóng thì tức là chúng ta phải đem quạt máy hoặc là đem một cái máy điều
hòa không khí để ngồi, cho nên có nhiều người nói, ờ mình bây giờ có nhiều tiền,
sẵn thôi mình mua cái quạt máy hay cái máy điều hòa không khí để cho mình điều
hòa nhiệt độ, rồi mình ngồi thiền thì nó khỏe quá, mình nhiếp tâm vô, cái đó là
tu cái định gì?
Cái định ma,
cái tâm mà không xả còn chạy theo cái dục lạc này mà thiền định gì! Thiền đó, định
đó để thành quỷ chứ làm cái gì? Muốn đem cái thân này còn thọ những cái thọ lạc
như vậy, mà thử hỏi họ làm sao mà họ ngồi thiền mà họ thành Phật được?
Thậm chí có
người có tiền họ đem quạt máy, quạt rè rè đó họ ngồi đây cho mát, thử hỏi thấy
cái cảnh tu như vậy, thiền đó là thiền gì? Thiền dục lạc!
Bởi vì đang
thọ cái dục lạc cho mát để mà ngồi đây thì thôi tốt hơn là thôi Thầy ngồi như vầy,
quạt máy thì Thầy viết cái gì còn sướng hơn là Thầy ngồi mà không suy nghĩ, điều
đó có làm cái gì đâu, nó có lợi ích gì cho họ đâu? Họ đang chạy theo dục lạc mà
họ không thấy cái tướng dục lạc.
Cũng như cái
phòng này họ đóng hết cửa lại, không có âm thanh ồn ào gì hết, họ nói nghe ngon
quá, bây giờ mình ngồi thiền là ngon. Do đó bây giờ thêm một cái máy điều hòa
nhiệt độ nữa là thấy sướng rồi, ngồi thiền mát mẻ, mà không tiếng động, bởi vì
cửa kín hết rồi, đâu đóng vô cái thì không nghe rồi, cho nên ngồi không tiếng động.
Đây là thiền quỷ, thiền ma chứ đâu thiền gì!
Cái tâm
chúng ta đừng dao động trước mọi cái tiếng động, thí dụ như cái máy cày đó nó ồ
ồ mà chúng ta vẫn thản nhiên, giữ tâm đừng có dao động với cái tiếng máy cày,
đó chính là chúng ta đã chủ động thắng cái tâm của mình, đó là thiền định của đạo
Phật, chớ đâu phải tránh cảnh mà thiền định của đạo Phật?
(39:18) Cho
nên ở đây chúng ta tu không bao giờ tránh cảnh. Đạo Phật không yếm thế, không
trốn đời, mà giải quyết tâm chúng ta bất động trước mọi hoàn cảnh thọ, cho nên
Phật dạy chúng ta phải quán thọ trên ngoại thọ.
Các con bây
giờ mới hiểu được cái chỗ này chứ nếu mà không có Chân Huệ hỏi thì bài pháp này
Thầy đi giảng qua suông, sau này Thầy viết sách thì thời may các con mới hiểu
được cái chỗ này, chớ không Thầy giảng rồi thì các con cũng chưa hiểu được cái
chỗ này đâu. Cho nên phải thấu suốt được cái ngoại thọ và cái nội thọ.
Bây giờ cái
nội thọ như thế nào? Ở trong ruột Thầy bây giờ nó đau ruột dư đi, nó đau nó
thét lên, nó đau quá trời, thì cái đó là nội thọ. Mà một cái người mà người ta
tu về quán cái thọ trên thọ, mà về nội, thì bắt đầu người ta vẫn giữ cái tâm
người ta bất động không sợ hãi đâu, không có lo lắng cái chỗ mà đau ruột thừa
này sẽ chết đâu.
Mặc dù là
người ta nói nó tràn mủ, nó bể ra, nó tràn mủ ra là phải chết, nhất định là cái
người mà tu quán thọ trên thọ, mà ngoại thọ, nội thọ như vậy, họ chẳng hề rung
động đâu, họ vẫn thản nhiên, tâm không bao giờ, họ bất động, đau mặc đau, chớ họ
bất động. Như vậy là họ đã chiến thắng được nội thọ.
Và một cái
người mà tâm không dao động, thì cái cơn bệnh nó sẽ chiến thắng một cách rõ
ràng. Còn chúng ta đau mà chúng ta dao động tâm, cạo gió hay hoặc là uống thuốc
hay hoặc này kia, thì hoàn toàn là chúng ta không có thể nào thắng được cái thọ
đâu.
Còn tâm
chúng ta kệ, mình phải lo ở chỗ mà giải thoát cho mình, tâm không dao động.
Bây giờ
mình, giờ này giờ tu cái gì đây? Hơi thở, thì hoàn toàn là nhiếp vào hơi thở.
Bây giờ, giờ này giờ tu cái gì đây? Giờ này giờ tu Chánh Niệm Tỉnh Giác, đi
kinh hành, đau mặc nó, kệ nó, ở đây tâm không có rung động, không có sợ hãi, chừng
nào chết bỏ, nhất định là, hoàn toàn là giữ pháp, tùy pháp, sống theo pháp cho
đúng pháp Phật dạy, thì chừng đó gọi là quán thọ trên thọ ngoại, hoặc là quán
thọ trên nội thọ.
Đó là cách
thức tu về ngay cái Tứ Niệm Xứ mà chúng ta tu về cái pháp Tứ Niệm Xứ đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét