679- ỨC CHẾ BẰNG CƠ VÀ ỨC CHẾ BẰNG TÂM - TU TẬP VỪA SỨC
(08:59) Bây
giờ thì chúng ta tiếp tục, chúng ta học Tứ Niệm Xứ, để biết rằng chúng ta sẽ đặt
những pháp nào ở trên bốn cái chỗ này, rồi tu cái gì, làm cái gì ở trên bốn cái
chỗ này, để chúng ta rõ hơn nữa. Bởi vì ở đây chúng ta đang đi ở trong cái giới
hành, cái pháp hành, mà chúng ta không rõ Phật pháp, thì coi như là chúng ta tu
tà pháp.
Và trong cái
hành động mà hằng ngày chúng ta tu tập, thì chúng ta gom lại chúng ta biết cái
gì? Nhiều khi mà chúng ta học mênh mông như thế này, rồi chúng ta tu điên tu
khùng nữa. Các con biết tu điên tu khùng như thế nào không? Học đúng đó, nhưng
mà vì mình tu cái sức của mình, cái khả năng của mình.
(9:39) Đó
Thầy nhắc lại, cái khả năng của mình tu có ba mươi phút à, mình tỉnh giác chừng
năm phút hay mười phút thôi, đi kinh hành năm phút, mười phút thôi, mà mình làm
suốt ngày, thì thử hỏi cái đầu mình nó còn cái thứ gì đâu nó chịu nổi, nó rối
loạn! Mà nó rối loạn mà ức chế kiểu đó, thì nó càng rối loạn nữa.
Ở đây chúng
ta biết rằng nó có hai cái phần ức chế, cái phần ức chế bằng cơ và cái phần ức
chế bằng tâm.
Ức chế bằng
cơ là bây giờ chúng ta tập trung trong cái hơi thở, chúng ta biết hơi thở ra vô
nè, thì chúng ta ráng làm sao để giữ cho nó biết hoài hoài, nó kéo dài cái thời
gian ra hoài. Thì do đó chúng ta ráng gồng hai cái tay, chúng ta gồng lên như
thế này, cái răng chúng ta cắn chặt, con mắt chúng ta nhìn chăm chăm cái lỗ mũi
chúng ta, đó là chúng ta ức chế tâm của mình bằng cơ.
Còn ở đây
chúng ta ức chế tâm của mình nó bằng tâm chớ không phải bằng cơ. Như vậy là như
thế nào? Chúng ta ngồi rất tự nhiên, thân thể chúng ta không gồng chỗ nào hết,
không gom chỗ nào hết. Nhìn một cách cũng nhẹ nhàng chớ không phải là chăm chăm
như chúng ta tập tụ điểm.
Xưa thì
chúng ta tập tụ điểm cho nó quen đi, quen mắt, quen tai chúng ta đi, còn bây giờ
chúng ta tu để xả tâm của chúng ta, ly dục, ly ác pháp. Cho nên do đó chúng ta
ngồi rất tự nhiên, và chúng ta chỉ có dùng pháp hướng.
Mà pháp hướng
nhắc tâm, tức là ức chế đó. Cách thức đó là cách thức ức chế (bằng) tâm. Cho
nên nó nhẹ nhàng, nó thanh thản. Vì vậy mà nó không bị rơi vào cái tưởng, cái
loạn tưởng. Do chúng ta tu đúng cái sức, đúng cái mực của chúng ta.
Thì một
ngày, thí dụ như cái sức của chúng ta mới tu, cái tâm chúng ta tỉnh thức ít,
thì chúng ta đi một vòng cái Tổ đường này, chúng ta đi một vòng kinh hành,
chúng ta giữ được như vậy là một phút. Bắt đầu từ kia mà chúng ta đi vòng cho tới
kia, nó là một phút.
(11:32) Mà
một phút thì chúng ta (vừa) đi vừa hướng tâm nhắc: “Tôi đi kinh hành tôi biết
tôi đi kinh hành”, hay hoặc là “Thân tôi đi tôi biết thân tôi
đi”. Tức là mình nhìn cái thô là tổng quát của cái thân của mình, mình
không nhìn hai bước chân của mình, mà mình nhìn cả cái thân động đang đi, thì
mình nhắc. Thì mình nhác, mình đi tới đó thì mình dừng lại.
Chớ bây giờ
mình cứ tu luôn, tu luôn, rồi có cái niệm gì xen vô, rồi mình cũng ráng mình nỗ
lực cho hằng ngày mình tu, như vậy nó không bao giờ nó được miên mật hết. Nó
không được tỉnh thức ở trong cái miên mật đó, mà nó làm cho mình mệt người, làm
cho mình đủ cách, cho nên bây giờ nó rối.
Mà bị ức chế
như vậy, cái phần tuy rằng mình không gồng mình, mình không ức chế bằng cơ
nhưng mà mình ức chế bằng tâm của mình. Mình cứ nhắc nó hoài, nhắc nó hoài. Do
đó một ngày mình tu nhiều để mình mong ba tháng cho nó xong, rồi sáu tháng cho
mình có đủ những cái đạo lực của mình nữa, nghe lời Thầy nói, nhưng mà càng muốn
mau thì các con lại càng chậm!
Chúng ta
không muốn mau mà chúng ta tu có chất lượng! Bây giờ cỡ cái sức chúng ta, một
phút thì chúng ta tu một phút, rồi chúng ta xả nghỉ đi. Chúng ta xả nghỉ đi, chớ
chúng ta không có tu liên tục. Mà chừng trong vòng nửa tiếng, một tiếng chúng
ta tiếp tục trở lại, chúng ta tu trong một phút, chúng ta đạt được một phút.
Bây giờ ngồi
thiền hít thở nè, một phút chúng ta giữ cái tâm chúng ta ở trong cái hơi thở của
chúng ta, không có một niệm nào hết. Nhưng mà cái sức của chúng ta không thể ngồi
ba, bốn lần, năm hay mười phút như vậy.
Cho nên
chúng ta tu một phút rồi, chúng ta thấy hoàn toàn chủ động điều khiển, rõ ràng
là pháp hướng chúng ta, rõ ràng trong một phút không có một niệm nào. Xả, chúng
ta đi chơi. Nó nghĩ gì nó nghĩ, nó làm gì, nó nghĩ gì chuyện gì cũng được, kệ
nó!
Nhưng mà ở
đây, thứ nhất là chúng ta trói chặt cái chân của chúng ta, giữ độc cư! Chúng ta
giữ tâm chúng ta không ăn phi thời, giữ tâm chúng ta không lười biếng đi ngủ bậy
bạ. Do đó khi mà nó muốn ngủ thì chúng ta đi kinh hành hoài, nó không ngủ được,
cho chừng nào tới giờ ngủ chúng ta ngủ. Chúng ta phải chiến thắng nó từng phút
như vậy, do cái chỗ tu tập đúng cách như vậy.
Chúng ta đi
kinh hành không có nghĩa là luôn luôn lúc nào chúng ta cũng phải tập trung ở
trong bước đi chúng ta đâu. Đi ở đây chúng ta chỉ có sức tập trung có một phút
thôi, thì chúng ta tu một phút, rồi chúng ta đi chúng ta không có tập trung nữa.
Đi cũng như một cái người bình thường họ không tu tập gì hết, họ đi cho nó đừng
buồn ngủ thôi.
Thì cách thức
đó nó sẽ phục hồi lại cái sức để mà chúng ta tu tập trong cái phút kế, nó rất
là có chất lượng. Một ngày chúng ta tu ba lần, bốn lần, mà ba lần, bốn lần đó
làm chủ, hơn là chúng ta tu nhiều mà nó rối loạn, rồi nó sanh loạn tưởng, nó thế
này thế khác, nó làm chúng ta rối lên, thấy mình tu không kết quả gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét