99- 1- Ý NGHĨA TÊN GỌI TỨ CHÁNH CẦN
(0:02) Những
câu hỏi của cô Diệu Quang mà bữa đó trả lời chưa hết. Cô hỏi Thầy:
“Kính bạch
Thầy, tại sao gọi là Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ, Tứ Thánh Định, Tứ Như Ý Túc?”
Nghĩa là tại
sao mà những cái danh từ ở trong kinh điển của Phật, người ta gọi cái tên đó gọi
là Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ, Tứ Thánh Định, Tứ Như Ý Túc.
Thì ở đây Thầy
sẽ trả lời, coi như trả lời cho cô Diệu Quang, tức là trả lời chung cho quý thầy,
để không khéo cái tên mà trong kinh sách mà Phật đã đặt cái tên cho pháp môn của
mình, để dạy người ta tu, thì cái tên đó nó phải xứng hợp với cái hành động tu
tập, chớ không phải là thiếu cái hành động tu tập ở trong cái tên đó, thì cái
tên đó không có nghĩa lý.
Đáp: “Tứ
Chánh Cần là pháp môn giải quyết tâm con người thoát khổ đệ nhất, nên người tu
sĩ phải chuyên cần, siêng năng tu tập từng giây, từng phút, từng giờ, không được
dễ dãi, lơ đễnh, lời biếng.”
Nghĩa là
trong cái pháp mà mang cái tên nó là Tứ Chánh Cần, nó chứng tỏ rằng phải cần mẫn
siêng năng tu tập, cho nên nó có cái tên là “cần”, mà “chánh” tức là thiện
pháp. Cho nên luôn luôn lúc nào cái pháp đó cũng phải thấy rằng cái sự tinh tấn
siêng năng ở trong đó rất nhiều. Nếu mà cái người tu mà thiếu sự siêng năng tập
luyện cái pháp này thì cái đạo giải thoát nó không có đến với cái người mà tu tập,
cái hành giả mà tu tập.
Cho nên về
cái pháp Tứ Chánh Cần, là cái pháp nói cho cái người tu mà mới bắt đầu tu, thì
phải siêng năng hết sức mình, luôn luôn lúc nào giờ nào phút nào cũng phải
siêng năng. Cho nên cái tên nó là “cần”, Chánh Cần: cần tu tập ở trong một cái
Chánh Pháp, mà cần phải rất là cần thiết, cần cũng phải là siêng năng.
Ở đây giải
thích từng chữ để cho cái tên đó, thì như giải thích nó, thì chữ Tứ là bốn,
Chánh Cần là siêng năng, cần mẫn, trong cái sự chơn chính, chớ không phải trong
tà pháp. Siêng năng trong cái sự chơn chánh, chớ không phải siêng năng ở trong
cái sai, cái không đúng, cho nên nó là Chánh Cần.
Tứ Chánh Cần
gồm chung ba cái chữ này lại để mà giải thích cái nghĩa của nó, thì:
“Tứ Chánh
Cần là bốn pháp chơn chánh cần phải tu tập, siêng năng, không có được biếng trễ.”
(02:46) Đó
là giải thích từng chữ để chúng ta hiểu cái tên của nó, để mà chúng ta biết rằng
nó là cái pháp nó quan trọng như thế nào. Tại sao các pháp khác không gọi là “cần”,
mà ở đây chỉ có Tứ Chánh Cần gọi là “cần”?
Bởi vì chính
chúng ta là mang một cái tâm niệm tham, sân, si, tức là ác pháp, cho nên hằng
ngày chúng ta không siêng năng cần mẫn mà tu tập cái này thì các ác pháp kia nó
sẽ làm cho chúng ta đau khổ, nó làm cho chúng ta khổ sở. Do cái chỗ mà tu tập
này thì chúng ta phải siêng năng, hết sức siêng năng.
Vì vậy bắt đầu
như Thầy đã trả lời, người mới bắt đầu tu theo đạo Phật thì phải tu cái pháp Tứ
Chánh Cần là cái pháp đầu tiên. Mà thời nay thì người ta không có hiểu nó, cho
nên người ta không có tu Tứ Chánh Cần, mà người ta tu niệm Phật, người ta tu
thiền hơi thở, người ta tu thiền biết vọng liền buông, hoặc là tham thoại đầu,
công án.
Người ta tu
cái đó thì nó không đúng cái Chánh Pháp của Phật, vì cái pháp mà chuyên cần
siêng năng hằng ngày mà nỗ lực tu tập, đó là Tứ Chánh Cần. Nó làm cho chúng ta
bắt đầu vào, như Thầy đã dạy, bắt đầu vào tu ngay liền tức khắc là chúng ta đã
thấy sự giải thoát nơi thân và tâm của mình.
Chớ không phải
tu đợi một năm, hai năm, năm năm, mười năm sau mới thấy hết sự giải thoát, mới
hết là tham, sân, si, mà ngay cái chỗ chúng ta bắt đầu tu là chúng ta đã giải
thoát khỏi tham, sân, si.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét