77- 6- CÁC PHÁP TU ĐỀU CÂU HỮU KẾT HỢP VỚI NHAU, KHÔNG TU RIÊNG RẼ
(21:06) Trong
các thiền định của Phật, loại thiền định nào cũng có sự kết hợp với các pháp
môn khác, nghĩa là nó câu hữu với các pháp môn khác. Thí dụ như Chánh Niệm Tỉnh
Giác nó câu hữu với cái Tứ Chánh Cần thì nó ngăn chặn các pháp ác, chúng ta thấy
rất rõ. Đó như vậy, Thầy giảng như vậy các con suy ngẫm các con thấy Thầy giảng
có sai không? Nó rất cụ thể, nó rất rõ ràng, nó phải câu hữu.
Tức là cái
danh từ câu hữu là trong kinh, chớ đó là cái danh từ kết hợp. Nghĩa là chúng ta
lấy cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác đó mà chúng ta kết hợp với cái Tứ Chánh Cần,
thì chúng ta biết rằng cái Tứ Chánh Cần nó sẽ dứt các ác pháp, nó không có cho
sanh khởi các ác pháp, nó không cho các ác pháp sanh khởi.
Đó thì chúng
ta thấy quá rõ ràng và cụ thể, chớ không phải còn cái mơ hồ như các vị mà giảng
thiếu kinh nghiệm mà giảng không ra cái chỗ này. Cho nên ở đây nó cụ thể lắm.
Trong các
thiền định của Phật, loại thiền định nào cũng có sự kết hợp với các pháp môn,
câu hữu, không có định nào mà tu riêng rẽ. Nghĩa là cô Út hỏi có thứ Thiền Định
nào mà tu riêng rẽ không? Cho nên vì vậy mà Thầy trả lời rằng nó câu hữu, nó kết
hợp, nó tu chung với các pháp khác, chớ nó không có riêng rẽ nó tu độc lập mình
nó.
Từ lâu thì
các con cứ nghĩ rằng mình ngồi mình hít thở hít thở, mình chỉ biết như vậy đó,
mình biết hơi thở ra, hơi thở vô vậy, đó là tu riêng rẽ, đó là sai đó các con.
Cái mục đích mà nếu mà chúng ta giữ được cái hơi thở, nó không khởi một cái niệm
nào ở trong đầu chúng ta đó, nó hoàn toàn nó diệt được các Tầm ấy, thì lúc bấy
giờ chúng ta biết rằng đó là chúng ta đã câu hữu với cái Tứ Chánh Cần rồi, để
mà chúng ta ngăn chặn các pháp ác ở trong hơi thở.
Thì hiểu rõ
như vậy thì chúng ta biết nó phải có cái sự câu hữu kết hợp với cái pháp kia.
Chớ giờ nó tu hơi thở mà nó hít thở hít thở mà nó không vọng tưởng, vậy thì cái
kết quả nó đem lại cái gì đây? Cho nên chúng ta thở riết mà chúng ta không biết
nó kết quả, chúng ta cứ ngỡ rằng nó hết vọng tưởng là nó vào định à? Định gì?
Nó phải nhằm
có cái mục đích giải thoát thân tâm của chúng ta chớ, còn cái này nó hít thở
như vậy, rồi bắt đầu cứ ngồi như vậy hoài như vậy, cứ hít thở hít thở từ ngày
này sang ngày khác, không vọng tưởng rồi nó, bây giờ nó kết quả cái gì đây?
Chúng ta không thấy. Nghĩa là nó ngăn chặn không cho các ác pháp sanh ra cho
nên tâm chúng ta được giải thoát, thân chúng ta giải thoát chứ gì? Nó rõ ràng cụ
thể, nó có cái nghĩa giải thoát của nó trong nó.
Còn cái này
nó không có cái nghĩa giải thoát gì hết, mà chúng ta cứ chỗng khu mà hít thở,
hít thở, rồi đếm 1,2,3,4. Có người ngồi 2, 3 tiếng đồng hồ ngồi hít thở mà
không biết cái giải thoát, vậy giải thoát cái gì. “Tôi tu thiền định
hơi thở tôi vậy!” Hay hoặc cái người niệm Phật, niệm riết để cho cái
tâm nó nhất niệm ở trong hơi thở. Mà cái giải thoát này là giải thoát cái gì,
hay là chờ chết để Đức Phật Di Đà rước mình về cõi cực lạc? Chuyện đó là chuyện
mơ hồ rồi, cho nên nó không đúng rồi.
Vì vậy cho
nên chúng ta phải biết rằng, khi mà chúng ta tu tập là phải kết quả nào? Là các
ác pháp ngăn chặn không cho sanh. Mà nếu mà có một niệm thì nó đã sanh cái pháp
ác rồi, dù là cái niệm gì mà nó sanh trong đầu chúng ta, trong lúc đó mà chúng
ta nương vào hơi thở vậy mà nó sanh ra, thì đó là ác pháp rồi. Mà ác pháp thì tức
là chúng ta không ngăn chặn thì làm sao giải thoát? Làm sao giải thoát được
thân tâm của chúng ta?
Mà đã có một
niệm sanh khởi thì tức là cái niệm đó là cái nhân quả rồi. Mà hễ nhân quả thì tức
là nó đã, làm sao mà chúng ta đoạn dứt được cái chỗ mà tái sanh luân hồi? Đó
chúng ta thấy rất rõ. Cho nên cái tu Phật chúng ta phải hiểu được cái quả của
nó như thế nào, chớ người nói “Tui tu tui chẳng có quả gì hết!” thì
tu cái gì? Cho nên chẳng có cần biết mình tu chứng cái gì, quả cái gì. Đâu phải!
Tôi tu tôi
giải thoát, tôi biết tâm tôi không tham tôi biết không tham, mà không sân tôi
biết không sân. Chớ này mình tu mà mình cũng chẳng biết tham, sân, si gì. Mình
cũng không biết cái ác pháp nó còn hay là hết mình cũng chẳng biết, cứ ngồi hít
thở hoài đó mà không biết mình giải thoát cái gì mà hít thở. Đó là cái tu ngu
si, cái tu không trí tuệ.
(24:46) Còn
ở đây đạo Phật dạy chúng ta câu hữu, dùng cái Định Niệm Hơi Thở mà câu hữu, để
mà chúng ta ngăn chặn được cái pháp đó thì nó có ý nghĩa của nó. Rồi bây giờ
chúng ta, thí dụ như dùng cái Định Niệm Hơi Thở mà câu hữu với Nhị Thiền là diệt
Tầm Tứ, thì tức là chúng ta đang ở trong cái chỗ hoàn toàn không có ác pháp chứ
gì? Nó rõ ràng.
Mà bây giờ
mà nếu mà dùng cái Định Niệm Hơi Thở, tức là cái hơi thở chúng ta mà ly các loại
hỷ của chúng ta, hỷ tưởng của chúng ta, thì tức là chúng ta nhập Tam Thiền chứ
gì. Mà dùng cái hơi thở để mà chúng ta tịnh chỉ các hành của hơi thở, ngưng hoạt
động hoàn toàn, thì đó là chúng ta nhập Tứ Thiền vì cái quả của nó sẽ đưa chúng
ta nhập Tứ Thiền. Mà nhập Tứ Thiền là nó mục đích nó sẽ đoạn dứt cái gì? Thất
Kiết Sử hay là Ngũ Triền Cái hay là gì ở trong đó chớ? Nó làm cho thân tâm
chúng ta được giải thoát chớ?
Cho nên mỗi
một cái thiền định như vậy nó đều nói lên được cái đoạn dứt cái gì, Hạ Phần Kiết
Sử hay là Thượng Phần Kiết Sử hay là Ngũ Triền Cái. Nó cho chúng ta biết được
cái chuyện mà chúng ta làm đó nó đạt được cái gì, nó kết quả được cái ác pháp,
nó ly, nó đoạn dứt như thế nào, thì lúc bấy giờ chúng ta mới nhập được cái thiền
định đó. Còn bây giờ chúng ta nhập thiền định mà chúng ta không biết là dứt các
ác pháp như thế nào thì cái đó là tu ngu si.
Đó thì bắt đầu
chúng ta thấy rằng, nghĩa là chúng ta tu thiền định, mà đối với thiền định của
đạo Phật thì nó không có cái định nào riêng rẽ. Còn bây giờ chúng ta cứ hít thở
mà biết cái hơi thở ra vô, mà nó không biết cái kết quả của nó là ở chỗ mức nào
đó, thì như vậy là cái người đó tu cái thiền định riêng rẽ, nó không có cái câu
hữu kết hợp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét