74- 3- TU PHÁP NÀO THÌ GIẢI THOÁT TRÊN PHÁP ĐÓ
(9:26) Đó
là những cái phần mà mình tu tập phải thấy được các pháp như vậy. Còn khác nhau
thì ở chỗ thực hành. Như bây giờ cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác để mà trợ giúp
cho cái Tứ Chánh Cần, thì Chánh Niệm Tỉnh Giác nó phải tập trung ở trong các
hành động của chúng ta để cho nó không có cho pháp ác nó sanh khởi ra được.
Cũng như cái
nó khác nhau, thí dụ như bây giờ cái Chánh Niệm Tỉnh Giác thì nó tập trung ở
trong cái hành động đi, hoặc là tay chân chúng ta làm những cái công việc, cái
hành động của nó, của thân của chúng ta hay của tâm của chúng ta. Còn cái Định
Vô Lậu thì nó cũng trợ giúp cho cái Tứ Chánh Cần, nhưng nó lại quán xét cái
pháp, cái niệm ác đó, để rồi nó xả, nó buông cái niệm ác, nó đoạn dứt cái niệm
ác đó đi. Thì cái hành động nó quán xét thì nó không có ở trong cái hành động
đi kinh hành, hoặc là hành động quét sân, hoặc là mọi cái công việc làm hằng
ngày chúng ta tập trung trong hành động làm của thân thì nó khác rồi.
Cho nên nó
khác nhau là nó khác nhau ở thực hành, mà nó giống nhau là nó giống nhau ở cái
chỗ mà đoạn diệt cái ác pháp. Quý Thầy hiểu rõ như vậy, các con phải hiểu rõ
như vậy, thì chúng ta biết rằng các pháp Phật giống nhau chỗ nào và khác nhau ở
chỗ nào.
Cho nên mỗi
pháp đều có tên riêng, do cái chỗ mà hành động tu tập nó khác nhau như vậy, cho
nên nó phải có cái tên riêng. Thí dụ như Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, thì Chánh
Niệm Tỉnh Giác Định thì nó tỉnh giác ở trong chỗ nào? Ở trong hành động. Mà cái
Định Vô Lậu thì nó phải là ở trong cái chỗ quán xét để cho lậu hoặc nó không
còn, thì nó khác nhau. Cho nên cái tên của nó, nó chứng tỏ là cái hành động của
nó khác với cái tên của một cái pháp khác.
Cho nên nó
có mỗi cái tên của nó để chỉ rõ cái hành trình tu tập của chúng ta, kết quả
mang lại thân thọ tâm pháp của chúng ta được làm chủ và giải thoát hoàn toàn,
theo kết quả giải thoát của từng pháp môn. Nghĩa là chúng ta giải thoát của
theo từng pháp môn, nghĩa là chúng ta tu cái pháp nào thì nó có sự giải thoát
ngay tại ở trên cái pháp đó.
Thí dụ như
bây giờ chúng ta ngăn chặn các pháp ác nè, bằng cái pháp Định Chánh Niệm Tỉnh
Giác, thì chúng ta đi kinh hành từ đây nè, ra tới cổng chùa, rồi chúng ta đi
vào nè, mà chúng ta giữ gìn không có cho các ác pháp nó khởi lên được, do đó
ngay đó thì chúng ta nhận thấy nó có sự giải thoát ở từng cái chỗ tu tập của
các pháp đó.
Bây giờ
chúng ta, do một cái niệm nào đó khởi lên mà chúng ta muốn đoạn diệt cái niệm
ác pháp đó, do đó chúng ta dùng cái Định Vô Lậu rồi chúng ta quán xét, chúng ta
làm cho cái tri kiến giải thoát, cái sự hiểu biết của mình nó tăng trưởng nó lớn
mạnh ra, nó làm cho chúng ta xả được cái ác pháp đó, đoạn dứt đựợc cái ác pháp
đó, nó không còn ray rứt ở trong lòng của chúng ta nữa.
Thì khi mà
chúng ta xả nó được vậy, thì chúng ta thấy rõ ràng là cái kết quả nó mang đến
cái sự giải thoát từng cái pháp môn của chúng ta tu tập đó.
Chớ không phải
là ở trong cái Chánh Niệm Tỉnh Giác đó mà nó giải thoát cho cái tâm chúng ta
đang ở trong cái ác pháp, nó làm cho tâm chúng ray rứt được, là khi mà chúng ta
dùng Chánh Niệm Tỉnh Giác. Trái lại chúng ta dùng cái Định Vô Lậu thì ngay cái
pháp ác nó đang tăng trưởng, nó đang làm khổ đau tâm hồn chúng ta, thì chúng ta
quán xét, thì chúng ta xả nó ra được.
(12:49) Đó
thì xét thấy như vậy thì chúng ta biết rằng khi cái pháp nào mà chúng ta tu,
thì ngay đó chúng ta có những cái kết quả của cái pháp đó liền, chớ không phải
là không có, phải chờ năm, bảy ngày, hay hoặc một tháng, hai tháng mới có.
Cũng như bây
giờ chúng ta tu cái định Nhị Thiền, diệt Tầm Tứ, thì do định sanh hỷ lạc, thì
cái hỷ lạc đó thì ngay đó là cái chỗ mà dô cái định nó sinh ra, nó làm cho
chúng ta thấy an lạc, và cái thân của chúng ta thấy nó nhẹ nhàng, thơi thới, nó
thoải mái, nó dễ chịu, nó không còn có cái chỗ mà khổ sở và khó khăn.
Cũng như cái
Sơ Thiền, do cái chỗ mà chúng ta ly dục ly ác pháp, nghĩa là toàn bộ tham, sân,
si, mạn, nghi, và Thất Kiết Sử mà chúng ta đã đoạn dứt được, thì các lúc bấy giờ
các ác pháp đó nó đã viễn ly, nó lìa ra rồi. Cho nên từ cái chỗ ly dục ly ác
pháp đó thì nó sanh cái hỷ lạc, nó làm chúng ta có cái chỗ an lạc cho cái thân
và tâm của chúng ta, trong đó cái thọ nó không còn đánh chúng ta được nữa.
Cho nên nó
có những cái kết quả như vậy đó, nó mang đến những cái kết quả như vậy trong từng
giây, từng phút mà chúng ta tu tập, chớ không là phải tu 5, 7 ngày nó mới có được
những cái đó, không phải đâu. Khi mà chúng ta đã giữ gìn được cái tâm của mình ở
trong cái chỗ mà ly dục ly ác pháp, thì chúng ta đã thấy được cái trạng thái ly
dục ly ác pháp, cái hỷ lạc đó, cái trạng thái giải thoát đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét