72- 1- PHÁP ĐẦU TIÊN LÀ TỨ CHÁNH CẦN, PHÁP CUỐI CÙNG LÀ TAM MINH
(Tiếp theo
Pháp hành 03)
(00:00) Pháp
mà tu tập đầu tiên, pháp mà để tìm hiểu Phật pháp là Tứ Diệu Đế, mà pháp cuối
cùng đó là Tam Minh. Còn pháp tu đầu tiên là pháp Tứ Chánh Cần, còn pháp tu cuối
cùng là Tam Minh.
“Nếu
người tu sĩ đạo Phật chưa xong Tam Minh thì còn tu tập nữa.”
Nghĩa là khi
mình thực hiện Tam Minh chưa được, như bây giờ, mình nhập vào Bốn Thiền, tức là
Thiền thứ tư, thân và tâm nó định với nhau thành một khối rồi, mà mình hướng
tâm về Túc Mạng Minh. Mình hướng về cái đời gần nhất mà mình chưa hiểu biết được
cái đời gần nhất của mình, rồi cái đời thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5, cho đến nhiều
đời, vô lượng đời của mình mà mình chưa có thấy biết, thì Túc Mạng Minh mình
chưa xong, thì mình còn phải tu cho xong.
Và khi mà đến
Thiên Nhãn Minh thì nó ngồi tại đây, mà mình hướng tâm thì nơi đâu mình cũng thấy
được hết. Mà Đức Phật có ví dụ như là mình đứng ở trên một cái lầu ở giữa cái
ngã ba, giữa cái ngã tư đường, xe cộ, người qua kẻ lại, mình đứng trên đó mình
nhìn xuống, thì mình thấy mọi người qua lại, không có người nào mà mình không
thấy. Và như vậy tức là Thiên Nhãn Minh.
Còn Lậu Tận
Minh, mà hướng tâm về Lậu Tận Minh thì tất cả những cái lậu hoặc, cái gốc của lậu
hoặc nó sanh ra tham, sân, si, phiền não, Ngũ Triền Cái, Thất Kiết Sử, nó sanh
ra những cái đó, thì bây giờ nó đoạn dứt, mình đều thấy rất rõ.
Mà không những
thấy mình đã đoạn dứt rất rõ, và thấy chúng sanh đang sống ở trong cái gốc lậu
hoặc đó rất là cụ thể, rõ ràng. Người thì ít, người thì nhiều như thế nào, thì
chúng ta thấy rất rõ ràng. Do thấy rõ ràng như vậy cho nên nó mới đoạn dứt được
cái lậu hoặc, cho nên cái đó gọi là Lậu Tận Minh.
Do cái chỗ
tu tập cái pháp cuối cùng này, thì đương nhiên là cái người tu sĩ đó sẽ không
còn tu tập nữa. Tới đây là cái người đó đã thực hiện được Tam Minh xong rồi,
thì cái người đó nghỉ, bây giờ đi chơi chớ còn không có tu nữa. Nghĩa là tối là
ngủ, chơi chớ còn không có tu tập gì nữa hết. Hoặc là ngồi thiền chơi vậy chớ
còn cũng không có cái chỗ tu tập nữa.
Cho nên nói
nhập thất, hay hoặc nói này kia, hay hoặc là ngồi thiền hay hoặc đi kinh hành
như Đức Phật ngày xưa, chẳng qua là cái thói quen của mình như vậy thôi, chớ sự
thật ra thì không phải còn tu tập nữa. Khi mà có được Tam Minh là mình đã làm
chủ được sự sống chết, làm chủ được cái tâm của mình, không còn tái sanh luân hồi
nữa, cho nên đó là cái pháp cuối cùng, tu tập cái pháp cuối cùng.
Và cái pháp
đầu tiên, Thầy nhắc lại là Tứ Chánh Cần, còn cái pháp Tứ Diệu Đế chỉ chẳng qua
là một cái sự hiểu biết cho thông suốt được cái chân lý của đạo Phật, từ cái khổ,
nguyên nhân khổ, và cái Niết Bàn, cái cảnh giới, cái trạng thái tâm hết khổ, và
cái con đường Bát Chánh Đạo, là tám cái nẻo để mà đoạn dứt được cái nguyên nhân
khổ đó.
Cho nên cái
Tứ Diệu Đế để dẫn dắt, để chỉ rõ cho chúng ta hiểu biết nó tường tận, chớ không
phải là cái pháp tu, mà là cái pháp để hiểu biết thấu suốt được cái cuộc đời
chúng ta như thế nào, và hiểu biết được cái lối để mà chúng ta tu tập, để mà đoạn
dứt cái tâm ham muốn của chúng ta, tâm tham của chúng ta.
Cho nên cái
pháp đó là cái pháp để hiểu biết mà thôi, người nào hiểu biết mà xả ngay, bỏ
ngay cuộc đời, thì ngay đó không còn tham sân si nữa, thì người đó tu rất mau.
Còn người mà hiểu biết mà chưa có xả bỏ được thì lần lượt sẽ tu tập Tứ Chánh Cần
để dứt trừ các pháp ác, đoạn dứt các pháp ác mà tăng trưởng các thiện pháp. Đó
là cái pháp tu đầu tiên, và cái pháp tu cuối cùng là Tam Minh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét