67- 6- THIỆN PHÁP CỦA ĐẠO PHẬT LÀ KHÔNG THAM SÂN SI
(11:56) Cho
nên trong cái vấn đề tu tập, rất là quan trọng khi mà học về cái giới hành, tức
là cái phần mà luyện tập, tu tập và trau dồi, là cái phần rất quan trọng. Cho
nên hôm nay, thì mấy con là những người mà đủ duyên, được nghe cái giới hành,
được nghe các pháp hành của Phật.
Tức là Thầy
không dạy ngoài cái vấn đề của các pháp hành, nhưng cái sự dạy của Thầy thì Thầy
cũng không bảo là các con phải tin ngay lời Thầy, nhưng mà lấy một cái cái trí
tuệ của các con mà suy ngẫm, suy ngẫm coi Thầy có nói đúng hay là không đúng. Bởi
vì từ lâu tới giờ người ta dạy pháp thiện và pháp ác, thì người ta hiểu theo
cái kiến giải của mọi người.
Cho nên hiện
giờ Thầy cũng không bắt buộc là các con cũng như là quý thầy tin ngay liền ở Thầy,
nhưng mà sự thực hiện cái tâm của mình nó có mang đến cái kết quả của sự giải
thoát của cái pháp Tứ Chánh Cần này không? Bởi vì trong Tứ Chánh Cần, thì như
các con cũng đã biết, các pháp ác chưa sanh thì không cho sanh, mà đã sanh thì
cố gắng mà đoạn diệt, không có để cho nó kéo dài ở trong tâm của mình.
Và các pháp
ác thì như Thầy đã dạy, thì các con thấy nó rất rõ ràng, thì ai cũng dạy các
pháp ác thì cũng thấy cũng như vậy. Nhưng đến các pháp thiện, thì hầu như người
ta dạy lại có khác hơn Thầy, cái nhìn nó có khác hơn Thầy.
Cho nên khi
mà nói đến thiện, thì hầu hết là Thầy triển khai ở cái chỗ ác của cái ý hơn là ở
chỗ cái ác của thân và khẩu, cái ác nó của ý. Mà cái ác của ý thì chúng ta biết
tham, sân, si. Nếu có tham thì mới có sân, mà không tham thì không có sân. Mà
có tham sân thì nó mới có si, còn nếu không có tham sân thì không có si, không
có mê muội. Như vậy thì Thầy triển khai cái pháp ác đầu tiên của ba cái pháp ác
ở trong ý của chúng ta, đó là tham.
Cho nên, muốn
mà thực hiện cho rõ ràng cái điều kiện này, Thầy nói thí dụ như mình khởi
thương nhớ đối với cha mẹ, thì do đó là đối với cái lòng hiếu thảo thì thương
nhớ cha mẹ là thiện chớ sao lại ác! Nhưng đối với Thầy thì cho đó là ác pháp,
thì các con hãy suy ngẫm cái lời nói của Thầy có đúng hay là không đúng?
Bởi vì đây
nó ngược lại cái lời nói của các Thầy khác giảng, và nó cũng không đúng với những
cái điều mà người ta nghĩ ở trong các tôn giáo khác, thí dụ như đạo Khổng, Lão
Tử, mà khi mình nhớ cha nhớ mẹ mình, mình biến ra những cái hành động hay hoặc
là mình cung phụng, mình trợ giúp cho cha mẹ mình bằng cách này cách khác, thì
đó là thiện chớ không thể ác. Nhưng trái lại, khi mà thực hiện ở trên Tứ Chánh
Cần, mà theo cái điều mà Thầy dạy, mà nhớ thương cha mẹ, điều đó điều ác.
Bởi vì mình
làm sao để cho mình được giải thoát hoàn toàn ra khỏi sanh tử luân hồi, mà mình
phải, mình mới trợ giúp cái người mà sinh thành dưỡng dục của mình, là cha mẹ
mình. Còn bây giờ mình nhớ, mình thương, thì nó làm cho mình bị trói buộc, nó
không thể ra khỏi các pháp ác đó, nó làm cho tâm mình ray rứt khổ sở, do cái
lòng hiếu hạnh của mình bằng cách này, bằng cách khác. Thì những cái bằng cách
đó nó không đúng tính cách hiếu hạnh của đạo Phật.
Vì mỗi một
cái tôn giáo nó có cái hiếu của nó, nó không giống nhau đâu. Đối với đạo Phật
thì cái hiếu của nó làm sao cho cha mẹ của mình, cái người mà đại bố thí cho
mình đo, cho mình được cái thân xác này để mình tu tập đó, thì cái người đó là
cái người ơn, ơn rất lớn đối với mình. Cho nên mình muốn đền đáp cái ơn đó,
không có nghĩa là phải nuôi dưỡng người đó bằng cách này bằng cách khác, mà phải
thực hiện sự giải thoát của mình cho xong, rồi đem cái kinh nghiệm giải thoát
đó dạy lại cho người, giúp cho người cũng thoát ra khỏi cái cảnh khổ đau của kiếp
người nữa, thì như vậy gọi là cái ơn chí hiếu.
Còn hiện giờ
chúng ta, cái hiếu của chúng ta bằng cách là cung phụng, trợ giúp cho cha mẹ
mình bằng cách này bằng cách khác, để cho cái cuộc sống trong cái hiện tại này
được thảnh thơi, được một chút an ổn nào đó, thì cái đó chỉ là một cái cạn cợt
của cái sự hiếu chớ không phải sâu sắc.
(16:26) Mà
chính cái chỗ đó lại là nó thuộc về kiết sử, nó làm cho chúng ta bị trói buộc
cái bổn phận làm con, bổn phận làm cha như thế nào, làm mẹ như thế nào. Đó là
nó bị trói buộc ở trong một cái bổn phận mà không thoát ra. Cho nên ở đây, về
cái phần mà thiện thì các con phải suy ngẫm rất kĩ, Thầy thì dạy khác mà mọi
người đều có dạy khác.
Rồi còn về Tứ
Niệm Xứ, bốn cái chỗ mà để chúng ta tu tập làm cho nó thanh tịnh đó, thì người
ta đương nhiên người ta coi như là bốn chỗ đó để mà thực hiện một cái gì giải
thoát ngoài bốn cái chỗ đó. Còn ở đây, bốn cái chỗ đó thì Thầy lại, cái hiểu biết,
cái kiến giải của Thầy, thì nó nhằm là thực hiện bốn cái chỗ đó cho thanh tịnh,
làm bốn cái chỗ đó nó không còn bị tham sân si phiền não, bị kiết sử trói buộc
nữa, cho nên nó lại khác những cái phần khác như vậy.
Vì vậy mà
trên cái bước đường giảng về cái giới hành, nó có nhiều cái sự đụng chạm với
các bậc tôn túc, các bậc Hòa thượng và các vị tu sĩ Phật giáo từ mấy ngàn năm
chớ không phải ít. Nghĩa là đạo Phật có 2500 năm, thì 100 năm trong thời Đức Phật,
sau đó thì người ta lần lượt người ta đã làm lệch lạc con đường của Phật giáo,
và người ta hiểu sai lệch con đường Phật giáo, như cả thiện và ác người ta lại
hiểu sai lệch.
Bởi vì trong
Thập Thiện thì Đức Phật có dạy chúng ta thấy rất rõ, không tham sân si, nó thuộc
về ý. Mà không tham sân si tức là thiện pháp, mà có tham, có sân, có si thì đó
là ác pháp. Thì ở đây chúng ta thấy tâm chúng ta không có tham, không ham muốn
gì hết, không thương, không ghét ai hết thì đó là thiện. Mà có ham muốn thì đó
là không có thiện, có thương nhớ thì đó là không thiện, cho nên nó còn ở trong
cái tham ái, tham dục, thì nó không thiện.
Cho nên ở
đây cái mục đích của đạo Phật dạy chúng ta biết cái thiện ác của nó, nó vượt ra
ngoài cái nhân quả. Còn cái kia, thì thiện ác nó nằm ở trong cái nhân quả, nhân
quả tức là nằm ở trong cái đối đãi. Đó, cho nên ở đây chúng ta thấy khi mà
không ác thì tức là toàn là thiện, do đó hiểu được như vậy thì chúng ta mới thấy
là các pháp hành của Đức Phật áp dụng vào thì nó sẽ có kết quả giải thoát cho từng
cá nhân của mỗi người tu tập.
(18:48) Muốn
được vậy thì Thầy mong rằng các con suy ngẫm rất kĩ, bởi vì ở đây có cái sự dạy
của Thầy nó có khác người. Cho nên khi đó mình phải suy nghĩ chớ đừng có tin ở
Thầy. Bởi vì những cái này đều là do những kinh nghiệm bản thân tu hành của Thầy,
từ cái trí tuệ nó phát ra sự hiểu biết của giáo lý của đạo Phật như vậy.
Cho nên Thầy
dạy thì các thầy, nếu mà thực hiện thì có sự giải thoát ngay liền như Đức Phật
nói “Pháp của ta không có thời gian, đến rồi sẽ thấy ngay liền!” Đúng
vậy, Thầy cũng dạy đúng như lời Phật đã xác định đạo, cái giáo pháp của Phật là
như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét