580- 10- CHƯA ĐỦ SỨC ĐỊNH THÌ NÊN TRÁNH CHỖ ỒN ÀO
(57:16) Phật
tử Anh Vũ: Vậy trong lúc mình còn yếu đó, tâm mình còn yếu thì mình có
thể là mình tạm nhắm mắt thời gian ngắn hoặc dài. Hoặc là chỗ nào mà tiếng động
nhiều quá, âm thanh nhiều quá, mình có thể mình bịt lỗ tai lại, mình dùng cái
nút gì đó bịt lỗ tai bớt lại trong lúc mà mình còn yếu được không Thầy?
Trưởng
lão: Được, cái
vấn đề đó mình để mình tránh, khi mà mình tránh tức là mình đương đầu với những
cái âm thanh, những cái tiếng động quá chịu không nổi, mình không đủ khả năng
mình giữ tâm của mình. Bị cái tiếng động nó như tiếng hát, hay hoặc là ti vi,
radio rồi nó làm động quá. Thì bắt đầu mình phải bít lỗ tai, mình đi tránh xa
hơn để mình không còn nghe nữa vì nó động, để giữ cái tâm mình nó dễ thôi.
Còn giờ nó ở
trong cái động như vậy đó, mình giữ không được đâu. Cái tâm của mình nó là con
thú rừng rồi, nó sẵn dịp mà nó vậy thì coi như nó bứt dây nó chạy mình không có
giữ lại nó đâu. Tốt hơn là mình tránh né, tránh né bớt để trong khi mà nó vững
rồi, thì lúc bây giờ nó có Định rồi thì mình không sợ nữa.
Thầy nói có
Định rồi, thí dụ như mà có Định rồi, những cái hầm mà nước ngập, con ễnh ương
nó kêu dữ lắm, nó kêu lớn lắm, mà gần như mình không nghe, ồn lắm. Nhưng mà
mình hô một tiếng nói, cái bắt đầu âm thanh nó vắng bặt hết, nó không nghe đâu.
Thì như vậy rõ ràng mặc dù là cái âm thanh nó có chứ đâu phải không, nhưng mà tại
cái tai của mình giờ nó quay vô nó không nghe nữa, phải không? Cho nên đó là
cái người ta có lực rồi, có Định rồi.
Còn mình
không có, mình ngồi mình dả tai, biểu “đừng nghe” làm sao nó
không nghe? Trời đất ơi! Nó lôi ra tùm lum hết. Cho nên mình chỉ còn có nước
tránh thôi, tránh để mình tu, tu cho tới khi mình có lực rồi thì mình đương đầu
được.
Phật tử
Anh Vũ: Lúc đó
hình như là cái âm thanh, với lại cái hình sắc nó vô trực tiếp vô tâm mình giống
như là mình rót nước vô một cái bịch.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó. Y vậy đó.
Phật tử
Anh Vũ: Nó vô
trọn chứ không có thiếu sót cái gì hết trơn.
Trưởng
lão: Nó không
thiếu đâu, bởi vì nó lớn quá rồi. Thành ra coi như là mình trút nước đổ xuống
cái ly. Coi như cái tâm của mình là cái ly vậy, còn âm thanh nó đổ vô, nó đổ mà
nó đổ ở trên cái lực cao đổ xuống.
Phật tử
Anh Vũ: Lúc đó
là mình không có chống đỡ được gì hết.
Trưởng
lão: Không chống
gì nữa, chỉ còn có mà tránh khỏi cái chỗ cái giọt nước thôi, chỗ cái thác nước
mà đang đổ xuống thì mình tránh, chạy tránh qua chỗ khác thì nó không đổ xuống
nữa. Chứ còn không ở đó nó rót hết ở trong chết được mình.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy bữa
nay tất cả những câu hỏi của con là xong. Chị có câu hỏi gì…
Trưởng
lão: Con có hỏi
Thầy gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét