556- 15- KẾT HỢP HƯỚNG TÂM VÀ HƠI THỞ
(1:22:48) Phật
tử Thanh Giác: (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Bởi vì bây
giờ nó có cái trạng thái nó làm cho con an ổn, thì con hướng tâm con nhắc, con
quan sát. Hoặc là bây giờ thân của con nó bị động, nó bị trạo cử, nó ngồi nó
không yên thì con nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra” để cho cái thân con nó hoàn toàn nó hoạt động, nó an ổn
trở lại.
Còn bây giờ
nói: “cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô” là bây giờ con thấy nó an ổn nó,
nó có sự yên ổn ở trong cái thân của con. Thì bây giờ con nhắc nó cảm giác rồi,
thì tức là con phải nhắc một cái pháp hướng khác nữa. Trong khi đó nó an ổn rồi,
con quan sát con thấy nhắc để cho mình quan sát cho kỹ cái thân của mình.
Rồi bắt đầu
bây giờ nó quan sát cho kỹ toàn thân của mình hết rồi, thì bắt đầu mình quan
sát toàn tâm nữa. Bởi vì toàn thân với toàn tâm, lúc bây giờ đó “cảm giác toàn
thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Rồi cảm giác
toàn tâm, con cũng phải liên tục con phải nhắc cái pháp hướng đó, để cho cái
tâm con chú ý ở trong cái thân tâm con nó trọn vẹn nó không phải là tập trung ở
trong cái hơi thở con. Con hiểu chỗ đó không?
Cho nên nói
nó an ổn thì con lại cảm giác như nó an ổn, nó rõ ràng từng cái hơi thở ra, vô
đều là sự an ổn. Từng cái hoạt động, từng cái nhịp tim con nghe ở trong cái
thân hành của con hoàn toàn nó tỏa ra từng chút an ổn, chứ không phải là chỉ có
cái cảm giác an ổn suông đâu. Mà toàn thân hết, chỗ nào nó cũng an ổn hết.
Phật tử
Thanh Giác: Như
vậy nếu khi mà nó có cảm giác toàn thân thì con rõ ràng con có cái cảm giác…
Trưởng
lão: Khi mà con
nhắc: “cảm giác toàn tâm” thì bây giờ con mới quan sát cái tâm của mình coi nó
có cái niệm gì, bây giờ nó đang theo cái gì, nó đang thích cái gì? Con thấy rõ
ràng nó đang thấy an lạc toàn cái thân của nó, nó đang thấy cái tâm nó không có
khởi một cái niệm gì hết, thì rõ ràng là con đã cảm giác được cái tâm của con.
Và con cảm giác vi tế sâu hơn nữa, là con thấy nó rất sâu ở trong chiều sâu của
cái tâm con, nó có cái niệm an ổn, an lạc rất là sâu ở trong cái tâm con nữa.
Nó an ổn ở trong cái tâm con nữa chứ không phải là cái cảm giác mà nghe cái
thân con an ổn thường ở bên ngoài. Thì khi mà con nhắc tới cái tâm rồi con nghe
có cái chiều sâu, nó thoát ra khỏi cái thân nó đi sâu vào cái tâm của con, con
thấy được cái vi tế đó nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét