549- 8- TU PHẢI KHÉO KẾT HỢP CÁC PHÁP- ĐỪNG GIỮ MỘT TƯỚNG DỄ BỊ LẠC
(48:19) Phật
tử Anh Vũ: Trước kia lúc mà theo Nguyên Thủy đó, thì trong lúc ngồi
thiền hoặc là đi kinh hành, thì con theo dõi hơi thở, hoặc là theo dõi từng cử
động nhỏ của bước chân, tức là theo dõi thật là chi tiết đó, thì thấy được cái
cấu tạo của đất, nước, gió, lửa của thân đó. Trong cái hơi thở hoặc là trong
cái bước chân đi, rồi thấy được cái sự sinh diệt nhân quả từng giây, phút ở
trong thân nữa. Khi mà thấy như vậy thì con rất là xúc động, mình cảm nhận được
cái tính “vô thường, khổ, với vô ngã” của mỗi hiện tượng đó, thì
cái tham đắm của thế gian nó bớt hơn. Thì những kinh nghiệm trực tiếp như vậy
nó có tốt hay không ạ?
Trưởng
lão: Tốt, bởi
vì nó làm cho mình rất cẩn thận, mình quan sát từng cái chi tiết cấu tạo và kết
hợp của nó, từng cái chi tiết ở trong cơ thể của mình, từng cái tâm niệm của
mình, mình quan sát kỹ như vậy đó. Nó giúp cho mình thấy rất rõ bằng cái lời của
Phật nói: “Vô thường, khổ, không, vô ngã”, cho mình thấy rất rõ. Cho nên vì vậy
mình không còn dính mắc nó nữa, mình không chấp nó nữa. Nhờ mình thấy rõ quá
mà, nhờ mình tu tập mình thấy nó cụ thể rồi, thì cái đó là đúng con, không có
sai đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Còn
mình, nếu mà mình thấy được như vậy đó, thì cái kinh nghiệm trực tiếp như vậy
nó có tốt hơn là hướng tâm không Thầy?
Trưởng
lão: Cái kinh
nghiệm trực tiếp như vậy, nó thấy như vậy, nhưng mà nó không có nội lực, còn
mình hướng tâm là có nội lực. Cái kia mình chỉ hiểu biết nó thuộc về loại trí
thôi, nhưng mà cuối cùng thì cái trí này nó không có thành cái lực của định,
cho nên mình vô định không được. Mà nếu mà mình ức chế tâm để cho vô định thì
nó bị định tưởng. Còn cái pháp hướng nó lại giúp cho mình có cái nội lực của định,
thành ra mình hướng vậy chứ nó có cái định nó ngầm ở trong, nó không thấy cái
tướng nó như vậy.
Bởi vậy cho
nên cái Định Vô Lậu với cái tỉnh giác nó luôn luôn nó phải câu hữu, tức là phải
kết hợp với nhau lại. Chứ còn nếu mà mình đi có cái vô lậu, tức là cái hiểu biết
không thì nó mất cái định rồi. Cho nên trong cái bài kinh trong cái cuốn 10 có
người hỏi Thầy đó, thì nó có ba cái tướng như vậy là đức Phật dạy: thỉnh thoảng
phải tu tướng này, thỉnh thoảng phải tu tướng kia, chứ không nên tu một tướng,
tu một tướng thì nó sẽ bị như thế này, bị như thế khác.
` Cho nên vì
vậy mà chúng ta nên luôn luôn lúc nào chúng ta cũng phải thực hiện trong những
cái tướng đó, chứ không phải một tướng được.
Cũng như bây
giờ con tu tướng định, thì nó sẽ rớt vào ở trong cái trạo cử, hay hoặc là nó rớt
vào ở trong cái thụ động của nó rồi. Bây giờ con ngồi con im lìm đó thì nó bị
thụ động rồi, thì như vậy là không đúng. Mà con cứ quán không thì nó bị trạo cử,
cho nên nó không được. Mà con tinh cần quá thì con sẽ bị hôn trầm, thùy miên,
nó là trong ba cái điều kiện. Cho nên không được tinh cần nhiều. Mà cũng không
được định nhiều, mà cũng không được quán nhiều, thỉnh thoảng thì cái tướng này,
thỉnh thoảng tướng kia.
Con đọc
trong cuốn 10 đó thì Thầy giảng cái bài kinh cho cái chú Nhật Lý chú hỏi đó, để
chỉ cho rõ chúng ta tu, chúng ta phải kết hợp các pháp. Đức Phật đã dạy chúng
ta tu kết hợp như vậy để mà chúng ta tu mới đạt.
Cho nên cái
mà con quán sát, con hiểu vậy, tốt. Nhưng mà đó là mới có hiểu thôi, nếu mà con
cứ quán sát hoài con bị loạn, tức là trạo cử đó. Mà con tu hoài thì con thụ động,
con định hoài thì thụ động. Cho nên con phải tỉnh giác để rồi xả, để rồi quán,
quán rồi tỉnh giác, cứ như vậy.
Rồi tinh cần,
phải siêng năng ngăn ác, diệt ác, thì cái chuyện đó nó sẽ đúng cách, nó làm cho
con có một cái hướng đi nó giải thoát hoàn toàn cho đến cuối cùng, lúc viên
mãn, chứ không khéo nó bị rớt trong tướng này, rớt tướng kia thì nó lệch. Vì vậy
mà cái pháp hướng nó giúp cho cái nội lực của con, cho nên cứ thỉnh thoảng phải
tác ý, thỉnh thoảng phải tác ý con, tác ý cái tướng đó.
Phật tử
Anh Vũ: Các vị
có câu hỏi gì không ạ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét