529- 9- HAM THÍCH CẢM GIÁC THANH THẢN - AN LẠC
(32:19) Phật
tử Anh Vũ: Ngũ Triền Cái với lại Thất Kiết Sử đó, trong khi mình cũng
nói là thanh thản, an lạc, vô sự đó, thì cái an lạc nó có phải là một cảm giác
dễ chịu mà mình thích hay không? Tại vì nếu mà cảm giác dễ chịu mình thích
đó thì nó cũng thuộc về loại tham nữa, tham vi tế.
Trưởng
lão: Mình biết
nhưng mà không thích thì đúng. Mà biết mà thích cái đó cũng như thích cái đó
như thế này: “Bữa nay sao ngồi không thấy cái này?”, tức là
thích rồi. Cho nên bữa nay mình ngồi không có mà mình vẫn thấy bây giờ bữa
nay nó không có thanh thản này, nó không an lạc như hôm qua hay như hồi nãy. Nó
có cái niệm này, nó có niệm kia thì mình cũng không đòi hỏi nó nữa, mà mình cứ
đẩy lui các cái chướng ngại pháp đó ra cho khỏi thôi. Chứ không nói: “Sao
bữa nay ngồi sao mà nó lộn xộn quá vậy? Nó không yên”. Đó là mình tham cái
an lạc rồi, thì không có được, không có như vậy được. Cái tâm mà khởi vậy là ác
pháp rồi, còn tham. Mà tham cái an lạc, tức là còn dục. Vậy đẩy lui nó đi. Thì
rốt cuộc rồi nó có là tự nó, chứ con không khởi tham đâu, con hiểu chưa?
Phật tử
Anh Vũ: Tức là
khi nào nó có an lạc thì mình nhận biết thôi?
Trưởng
lão: Con nhận
biết thôi.
Phật tử
Anh Vũ: Còn
khi mà không có thì mình đừng có cầu mong nó?
Trưởng
lão: Đừng có
cầu mong, đừng có ước. Đừng có nói so sánh “Hồi nãy có, bây giờ sao
lại không có, như vậy mình tu sai rồi”. Không phải đâu. Bởi vì cái tâm
mình nó chưa ly dục ly ác pháp hoàn toàn. Thì lúc mà nó ly, tự nó ly thì mình
thấy an lạc. Mà lúc nó không ly thì nó khởi niệm này, nó phóng dật, nó khởi niệm
kia thì mình lo mình tu tập chứ. Tại sao mình đòi hỏi lúc nào cũng an lạc? Thì
chừng nào mình tu xong rồi thì nó sẽ được vậy hết chứ có gì mà cầu, phải
không? Cho nên không tham mà có. Mà bây giờ mình ước mong nó có thì nó lại vọng
tưởng hoài, con thấy nó cứ vọng hoài, nó vọng hoài không à.
(34:09) Cho
nên nó có, mình biết như vậy là lúc này mình có ly dục, ly ác pháp rồi nó mới
có an lạc đây. Nhưng mà không cầu mong mày đâu, tao chỉ cần dẹp cho hết, ly dục
ly ác pháp cho hết thì cái này có phải có. Cho nên bây giờ mày có hay không có
tao cũng không cần. Còn bây giờ mình cần, bắt đầu cái tưởng của mình sinh ra nó
làm cho mình an lạc, từ đó nó dẫn mình đi vào Định tưởng mất. Mình cứ mình bị,
mình ráng như vậy để mình ức chế cái tâm của mình, mình không xả nó. Mình ráng
giữ cái tâm mình trong hơi thở để cho nó yên lặng, để cho nó có sanh ra đó,
thì nó sanh ra tưởng. Chứ nó không phải do ly mà nó do bị ức chế mà nó sanh ra.
Mà nó sanh ra cái an lạc này, bây giờ nó là hỷ lạc tưởng rồi, chết mình rồi. Nó
dẫn mình đi trong cái mê hồn trận của nó.
Bởi vì cái
tâm tham mình nó còn, nó không ly cái này. Chính cái chỗ mà nó còn ưa cái chỗ
an lạc này thì tức là nó bị tham rồi. Mà mình không có xả nó ra, thì lúc bấy giờ
cái dục tưởng bắt đầu nó hiện cái tướng xúc tưởng hỷ lạc hiện ra. Bởi vì mình
cố gắng, mình ức chế đừng có vọng tưởng thì bị ức chế nó rồi. Ức chế thì cái
xúc tưởng hỷ lạc nó sanh ra cái an lạc, rồi mình cứ tưởng nó là đúng. Nhưng mà
nó càng lúc nó lại rung người mình lên. Mình ngồi riết, rồi bắt đầu bây giờ nó
lúc lắc, nó không định mà cái thân nó lúc lắc. Nó càng lúc lắc nó lại càng thấy
an lạc nữa, nó lại càng thích nữa, thì cái đó nó mới dẫn mình đi vào Định tưởng.
Thì giống
như mà đồng cốt, con thấy nó lên nó nhảy tới nhảy lui, ngồi mà nó nhảy tới nhảy
lui. Nó lúc lắc tùm lum tùm la một hơi, cái nó ợ, nó nói lên, nó giống như
đồng cốt, nó bị tưởng.
Phật tử: Có những người ngồi thiền đó họ
cũng lúc lắc dữ lắm, họ không biết họ lúc lắc.
Trưởng
lão: Ờ đó, họ
không biết đâu, họ thấy an lạc.
Phật tử: Họ nói là họ không có làm.
Trưởng
lão: Mà mình ở
ngoài thì thấy, thì thấy họ lúc lắc. Nhưng mà trong khi đó họ thấy cái tâm họ rất
yên ổn. Nó không có vọng tưởng, nó không có gì, mà nó an ổn lắm. Mà họ lúc lắc
qua lại, lúc lắc qua lại, đó là cái sai rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét