526- 6- BA GIAI ĐOẠN XẢ TÂM
(18:41) Phật
tử Anh Vũ: Mình là phải đoạn dứt Ngũ Triền Cái, Thất Kiết Sử, những
cái đó lâu lâu nó ló ra chút xíu mình mới thấy thì mình mới biết là mình còn,
thì bây giờ mình muốn biết là mình còn bao nhiêu? Làm sao biết được cái này?
Trưởng
lão: À, lẽ
đương nhiên mình thấy cuộc sống của mình có những cái mà nó không quá cay nghiệt
với mình thì mình sẽ làm chủ được. Có những cái mà nó quá cay nghiệt mình chưa
làm chủ được. Nhưng mà nó quá cay nghiệt mình, nhưng mà mình vẫn tự chủ được,
không có đến nỗi mình thô lỗ như những người khác thì mình biết con đường tu của
mình nó có kết quả. Như vậy là nó kết quả được nửa đường rồi.
Còn nếu mà
những cái chuyện nho nhỏ thì mình bỏ qua được hết rồi, nhưng mà đến cái chuyện
mà quá cay nghiệt quá, nó quá lớn đó thì mình làm chủ không được. Mình trở
thành một con người như bình thường, như người khác cũng giận dữ, cũng tức giận,
cũng la hét um sùm vậy đó. Thì mình biết rằng mình mới bước đầu vào cái giai đoạn
thứ nhất.
Nghĩa là khi
mà không gặp trường hợp nào hết, bình thường những chuyện nhỏ nhỏ thì coi như
là mình lướt qua được thì nó cũng là khá rồi đó. Tức là mình có hiểu biết rồi.
Nhưng mà khi gặp cái trường hợp nó quá rối rồi, mình không còn sáng suốt nữa,
thì lúc bấy giờ cái bản chất mà hung dữ của mình từ lâu tới giờ ác pháp đó nó lộ
ra toàn bộ ra hết. Thì như vậy là mình mới bắt đầu, mới đi vào giai đoạn một.
Còn cái giai
đoạn mà được lần thứ hai đó thì coi như là những cái chuyện xảy ra thì trong
tâm mình biết mình có tức giận. Nhưng mà mình không lộ cái tướng thô của mình
như: mặt đỏ hay là tay chân múa may hoặc là nói này kia là sai với người ta đó,
thì mình biết rằng mình đã khá rồi, được phân nửa rồi.
Phật tử
Anh Vũ: Nhưng
mà bên trong thì còn.
Trưởng
lão: Bên trong
thì còn, bên trong mình vẫn thấy còn sân, còn phiền não, còn tức. Nhưng mà nó
không lộ ra cái tướng thì đó là mình đã thấy mình tiến nhiều rồi đó. Cái tâm
mình nó khởi lên, cái thân của mình nó theo cái hành động thân nó ra liền, nhất
là cái miệng của mình nó không có kiềm nữa đâu. Mà nó kiềm được thì đủ biết nó
phải có cái lực gì trong đó rồi, cho nên mình biết được nửa đường rồi. Thì mình
tu hành mình so sánh được cái chỗ này mình biết.
Nó bừng lên,
hai con mắt nó đỏ lên liền. Nó nghe người ta nói “Nó sai rồi” nó
tức lên liền. Lúc bấy giờ hai con mắt mình nó nghe nó nóng lên rồi, mình biết
rồi. Nhưng mà mình không có lộ thêm một cái gì ra hết, hoàn toàn không có nói
to tiếng, không gì hết, thì mình biết mình được nửa đường rồi. Chứ còn lúc bấy
giờ mà miệng nói, tay mà muốn đấm người ta đó thì thôi thô quá rồi. Con lưu ý
cái phần đó thì biết mình tu được nữa đường chưa? Còn hễ mà tới coi như tâm hết
phóng dật rồi thì con đường của con là hoàn tất rồi đó.
Phật tử
Anh Vũ: Nó
hoàn toàn không còn nữa.
Trưởng
lão: Nó không
còn nữa, nó ba cái đoạn. Nó chia làm ba phần:
Phần thứ nhất
là phần Sơ cấp.
Phần thứ nhì
là Trung cấp.
Phần thứ ba
là nó tâm hết phóng dật.
Chia ba phần,
coi như nửa đường rồi.
(21:51) Phật
tử Anh Vũ: Vậy thì bình thường mình không biết, chỉ khi nào gặp hoàn
cảnh khó khăn mới biết, hoặc là có ai mà thử mình thì mình mới biết, chứ còn
bình thường thì không biết được.
Trưởng
lão: Hoàn cảnh
đó thì mới biết. Đó vậy đó. Bình thường thì mình thấy mình đâu có gì đâu mà biết
được nó, nó cũng y bình thường như những người giải thoát vậy. Nhưng mà con sẽ
biết, khi mà con tu được phân nửa rồi con sẽ biết. Thường xuyên cái tâm của con
nó luôn luôn nó tập trung trong hơi thở, tâm nó trong hơi thở. Bắt đầu bây giờ
con ngồi một ngày, con ngồi chơi vậy. Trong một ngày con bình thường, con không
có chuyện gì hết. Mà con thấy thường thường là cái hơi thở con, cái tâm con nó
biết cái hơi thở ra vô, ra vô. Con không bắt buộc nó mà nó vẫn biết trong hơi
thở thì con biết. Nếu mà cái số thời gian mà nó dài đó, trong một ngày 12 tiếng
đồng hồ mà con thấy cái tâm của con mà nó bám vô hơi thở vậy, nó được 6 tiếng
thì con được, coi như là con đi được nửa đường rồi. Còn nếu mà nó có 1 tiếng
hay là 5, 10 phút đó thì nó mới có chút chút, thì nó mới bắt đầu vô.
Còn nếu mà
luôn luôn lúc nào nó cũng biết hơi thở ra vô, ra vô nó không phóng dật nữa rồi
thì đó là xong. Nó bình thường thôi, nhưng mà mình xét qua cái tâm nó thanh thản,
an lạc, vô sự nhiều hay ít thì cũng biết được cái tâm mình ly tham, sân, si nhiều
hay ít. Do căn cứ trong hơi thở, chứ không phải không biết. Nó không biết là
hoàn toàn, coi như là mình hoàn toàn là không có cái pháp để mình căn cứ vào
mình không biết.
Chứ còn đây
ở trong đạo Phật thì đức Phật nói: “Tâm Định trên thân”. Khi mà cái
tâm nó định thì nó sẽ định vào cái thân của nó mà nó định vào hơi thở. Thân của
nó thì nó không thể nào định vào một cái bất động được mà nó phải định vào cái
động. Do đó nó định vào cái động thì chỉ có hơi thở là nó động thôi. Nó định
vào cái thân thì cái thân nó phải động thôi. Mà hơi thở là nó động, do đó nó
luôn luôn nó phải định vào hơi thở. Và nếu mà nó định nhiều tức là tỉnh thức
nhiều. Nếu mà nó tỉnh thức ít thì nó xả ít. Nó xả ít thì cái tâm tham, sân, si
nó ít, phải không? Mà nó định nhiều, nó tỉnh thức nhiều ở trên hơi thở nhiều
thì nó sẽ xả tâm nó nhiều. Mà nó nhiều thì do đó, thì nó làm cho tâm tham,
sân, si của mình nó giảm nhiều. Mà khi mà nó định luôn liên tục như vậy hết
thì nó là hết tham, sân, si. Căn cứ chỗ này mình cũng biết được cái tâm của
mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét