49- 3- CÂU PHÁP HƯỚNG CÓ HIỆU QUẢ LÀ DO TÂM THANH TỊNH
(5:45) Kế
tiếp thì bây giờ thầy sẽ trả lời cho cô Diệu Hảo:
Trong những
ngày gần đây thì con tu tập tốt, là không có niệm vọng tưởng trong cái Định Niệm
Hơi Thở. Kế tiếp để mà phá âm thanh, thì như cô Út dạy rất đúng, là vì bám cho
chặt trụ điểm, bám cho chặt hơi thở, tâm càng bám chặt thì âm thanh nó sẽ lần
lượt nó sẽ mất.
Và đồng thời
nếu mà tu được cái tâm tham, sân, si, không còn phiền não, không còn lo lắng gì
hết, ác pháp không còn có nữa, thì con chỉ cần bảo cái tai, hay là cái nhĩ thức: “Phải
quay vô trong, không có nghe âm thanh ngoài, tuyệt đối là không được nghe!” con
chỉ ra lệnh như vậy là nó không còn nghe đâu.
Thầy nói thật,
khi mà cái tâm thanh tịnh rồi thì con không cần phải bám cho chặt cho lắm gì nữa,
con chỉ ra lệnh bảo: “Lỗ tai không có được nghe âm thanh, quay vô
trong, nghe hơi thở ra vô thôi!” Con bảo sao thì nó làm vậy. Thì khi
như vậy là con mới biết được cái đạo lực của con hiệu quả là do cái tâm thanh tịnh.
Còn bây giờ
bảo là phải bám cho chặt, ôm cho chặt cái tụ điểm, để cho cái tâm, cái lỗ tai,
cái nhĩ thức nó đừng có xiên ra ngoài, bám càng chặt thì nó không nghe, nhưng
nó rất là mỏi mệt vì phải bám chặt, lơ lỏng là âm thanh tác động vào liền.
Còn nếu mà nỗ
lực thực hiện Tứ Chánh Cần thì nó không cực đâu. Khi mà ác pháp không còn trong
tâm con rồi, nó thanh tịnh rồi, con chỉ cần ra lệnh bảo nó không nghe là nó
không nghe, bảo nó đừng có nghe âm thanh là nó không có nghe, trời sét nó cũng
không nghe nữa chớ đừng có nói chi mà ếch nhái, ễnh ương kêu đâu.
Trời mưa hồi
nãy rầm rầm như vậy đó, mà ngồi thiền bảo cái lỗ tai “Đừng có nghe trời
mưa, đừng có nghe tiếng mưa rơi!” thì nó sẽ không nghe, nó nghe trong
một trạng thái vắng lặng. Đó là chỗ mà con nỗ lực hơn một chút nữa để cho cái đạo
lực nó thực hiện ở trong cái thanh tịnh tâm.
Còn bây giờ
thì con khá, là vì có phần xả tâm, cho nên con nhiếp tâm, ức chế trong cái Định
Niệm Hơi Thở, nó làm cho con thấy rằng không có cái vọng tưởng, tức là cái tạp
niệm xen vào.
Và ở đây,
ngay khi mà con vừa bám chặt vào cái tụ điểm để cái lỗ tai nó không nghe, mà hễ
nó vừa muốn không nghe, nó vừa muốn hết nghe thì con rơi vào cái trạng thái coi
như là nó lặng quá lặng. Nó lặng quá cho nên nó hết nghe. Vì vậy mà cái tỉnh thức
của con nó chưa đủ, nó chưa đủ cái tỉnh thức. Do như vậy thì con phải tập cái tỉnh
thức nhiều hơn. Tỉnh thức nhiều hơn con phải tập như thế nào?
Thí dụ như
mà Minh Tông đã nói, khi mình muốn ru cho sáu cái thức của mình nó ngủ, thì như
một người mẹ mà ru con, con nó ngủ không khéo rồi người mẹ cũng ngủ theo. Mà
đúng vậy. Sáu cái thức của con sắp sửa ngủ thì cái tâm thức của con nó cũng lần
nó lặng mất đi. Cho nên ở chỗ này con phải khéo mà hướng tâm tác ý ra thì nó mới
không ngủ, chớ còn không khéo thì nó sẽ mất.
(9:11) Cho
nên ở đây con diễn tả những cái lần mà nó bị như vậy đó, thì con cứ nhớ rằng:
khi mà cái tâm nó bám chặt, âm thanh nó văng vẳng nó gần như hết muốn nghe, thì
thường xuyên mình nhắc, cho đến khi mình nhắc mà tai không còn nghe nữa, mà tai
không còn nghe tức là nó đã phá âm thanh.
Nhưng cái mấu
chốt, cái cốt lõi mà để cho thực hiện cái âm thanh không còn nghe nữa đó, thì
cái tâm thanh tịnh của con phải thực hiện toàn bộ thiện pháp, không được ác
pháp xen vô.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét