488- 2- ĐỊNH VÔ LẬU
(05:59) Trưởng
lão: Bây giờ trong cái sự tu tập thì nó có nhiều cái niệm nó khởi ra. Mình
ngồi một lúc thì nó nghĩ cái này, nghĩ cái kia, nó lo lắng gia đình, nó nhớ cái
này, nhớ cái kia. Những cái niệm đó đó không có quyền mà ức chế nó. Không có
quyền dùng như mình niệm Phật cho nó đừng có niệm. Hoặc là mình đếm hơi thở cho
nó đừng có niệm, không phải. Hoặc là mình bước đi kinh hành cho đừng có niệm,
thì cái đó không phải.
Khi nó có niệm,
thì mình dùng cái Định Vô Lậu mà mình quán. Thì bây giờ đó mình đầu tiên thì
mình quán cái nhân quả. Mình quán cái thân của mình là thân nhân quả. Con đặt
cái đề tài nhân quả, quán cái thân nhân quả, quán cái thân vô thường, rồi quán
cái thân bất tịnh. Rồi quán cái thân vô ngã, quán xem coi cái ngã nó ở chỗ nào?
Con tìm nó coi nó có cái ngã ở đâu? Phải không?
Rồi từng những
cái tư duy, suy nghĩ đó, nó giúp cho con, nó mới ly những cái niệm mà nó khởi
lăng xăng trong đầu con. Nó ly tức là nó lìa ra. Và đồng thời nó, cái sự tư
duy, quán xét nó làm cho từng cái tham, sân, si con nó bị ly ra mất, nó đoạn ra
hết, cho nên nó gọi là vô lậu.
Cái định đó
gọi là Định Vô lậu. Nó dùng cái sự suy tư, suy nghĩ mà nó làm cho hết lậu hoặc,
cho nên nó có tên là Định Vô lậu, tức là cái sự quán xét, sự tư duy nó làm cho
chúng ta không còn phiền não, không còn đau khổ, không còn cái niệm khởi nữa.
Cho nên ngồi
đâu nó bất động, nó thanh thản, nó an lạc, vô sự là vì các pháp khác nó tác động
vô không được. Là vì nó vô thì nó bị trí tuệ của chúng ta đoán ra hết. Người ta
chửi, thay vì mọi lần mình chưa có Định Vô lậu thì người ta chửi thì mình giận.
Hôm nay có cái Định Vô lậu rồi, tức là có cái tri kiến đó rồi thì người ta chửi,
thì mình lại thương cái người đó, mình không có giận, con hiểu không?
Cho nên vì vậy,
mình đặt cái đề tài ra mình tu, mình quán từ bi, quán cái tâm thương yêu, mình
quán cái tâm xả, mình quán cái tâm hỷ. Nó gợi lên cái lòng thương của mình, cái
lòng vui mừng của mình, không có cái gì mà ác pháp, mà buồn khổ. Mình đưa những
cái đề tài mình tư duy, mình quán một lần nó chưa thấm nhuần đâu. Năm lần, mười
lần, trăm lần, ngàn lần cứ lặp đi lặp lại, nó thấm nhuần rồi thì trước cái ác
pháp nó đến, thì tự nó hóa giải hết. Tâm này không còn phiền não, tức là giải
thoát, gọi là Định Vô Lậu.
Bây giờ, thì
con quán cái thân vô thường, từ khi cha mẹ sinh ra mình là một đứa bé, rồi lớn
lên thành thanh niên, rồi bây giờ già tóc bạc, da nhăn, con quán thấy cái sự vô
thường đó. Rồi bắt đầu bây giờ con quán sự vô thường đó rồi, thì con quán các
pháp vô thường. Nhà cửa, đất đai, ruộng vườn bữa nay là của mình, ngày mai bán
cho người khác, rồi người khác cất nhà cửa… nó thay đổi liên tục. Một năm sau
con đi thành phố, con thấy nó thay đổi đủ thứ, đường sá nó rộng lớn ra, nó đủ
thứ đấy gọi là vô thường, con hiểu không? Như vậy là mình thấm nhuần.
(8:55) Mà
những cái sự vô thường đó, nó không có các pháp như vậy, nó không có bền chắc.
Bởi vì bền chắc sao được? Bữa nay cái đường nó hẹp tép, mà ngày mai nó rộng ra
như thế này. Bữa nay thì nó như vậy, ngày mai nó khác. Bữa nay nhà tranh, ngày
mốt nó nhà tường, đó là sự vô thường của vạn vật. Rồi thời tiết, năm nay thì hạn
hán nhiều, năm tới thì mưa lụt nhiều, đó là cái sự vô thường của vũ trụ.
Mình quán
xét thấy vô thường, mình đang nằm ở trong cái sự vô thường, rồi thân vô thường,
vạn pháp vô thường đều là ở trong cái pháp khổ. Cho nên vì vậy, mà cái pháp
không vô thường chỉ duy nhất có cái Tâm Thanh thản - An lạc - Vô sự là không vô
thường.
Vậy thì mình
hãy trụ trong cái chỗ không vô thường này thì chắc chắn là mình sẽ không khổ nữa.
Bởi vì thanh thản, an lạc, vô sự thì có đâu tham, sân, si đâu mà khổ? Mà cũng
đâu có vô thường đâu? Cho nên vì vậy mình cố gắng mình tập tu. Đó là cái pháp Định
Vô Lậu - quán xét - đó là pháp thứ ba.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét