486- TỈNH GIÁC TRÊN BƯỚC ĐI KINH HÀNH
Cho nên đầu
tiên vào đạo Phật, thì đức Phật dạy mình Chánh Niệm Tỉnh Giác. Chánh Niệm Tỉnh
Giác tức là đi kinh hành, chứ không có gì hết. Vậy thì, con hãy về con tập đi
kinh hành, đi hai mươi bước, đứng lại, hít thở năm hơi thở. Rồi tiếp tục tác ý,
đi hai mươi bước nữa, đứng lại, tác ý, hít thở nữa. Cứ hai mươi bước, rồi đứng
lại hít thở năm hơi thở. Rồi đi hai mươi bước. Tu như vậy cố gắng ba mươi phút.
Nghĩa là trong khoảng thời gian đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, đi như vậy thì ba mươi
phút.
Nhưng khi mà
đi như vậy, mà đếm luôn liên tục như vậy đó, hai mươi bước mà thỉnh thoảng có
niệm khởi. Có một cái vọng tưởng gì đó nó khởi ra, thì bắt đầu đi năm bước. Năm
bước đứng lại, tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành”,
rồi tiếp tục đi năm bước.
Đến đúng năm
bước, tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành”. Rồi tiếp
tục tác ý một lần nữa: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành”.
Rồi đi năm bước nữa, rồi tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh
hành”.
Đúng hai
mươi bước như vậy đứng lại, mới tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra năm hơi thở. Năm hơi thở xong
thì mình tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi di kinh hành”, rồi
bước đi năm bước, rồi tác ý, năm bước tác ý.
Mà nếu đi
hai mươi bước liên tục mà không có một niệm nào khởi vô, thì lấy hai mươi bước
làm cái tiêu chuẩn thời gian, cái mốc thời gian. Thì mình đếm đúng hai mươi bước
thì đứng lại, hít thở năm hơi thở, rồi bước đi hai mươi bước nữa. Suốt cái thời
gian tu như vậy là đúng ba mươi phút, rồi xả nghỉ. Con nhớ chưa? Nhớ kỹ, tập rồi
coi thử coi có phản ứng gì không, báo cho Thầy biết.
Sau một thời
gian tu tập như vậy nó thuần thục. Một tuần hoặc là một tháng thấy nó thuần thục
thì thay đổi liền. Thay đổi đi hai mươi bước ngồi xuống, chứ không có đứng. Ngồi
xuống hít thở năm hơi thở, rồi đứng dậy, đi hai mươi bước rồi lại ngồi xuống. Hồi
đó đứng, bây giờ mình tập ngồi, nó nhọc nhằn hơn một chút, cũng ba mươi phút tu
tập như vậy, nhớ chưa? Tu cái đó là để Chánh Niệm Tỉnh Giác, làm cho chúng ta
không còn hôn trầm, thùy miên, nhớ nhe.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét