447- 3- XẢ TÂM KHI CÓ ĐỐI TƯỢNG VÀ KHI KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG
(16:05) Cô
Diệu Tịnh hỏi Thầy, khi mà tu cái Định Vô Lậu, thì nếu mà nó có cái đối tượng
gì làm cho tâm mình nó phiền não hay hoặc là tâm mình nó nhớ, nó nghĩ cái gì đó
thì mình tu, còn không có thì mình không có nên tu, mà tu như vậy có được
không?
Thì cô hỏi
thầy.
“Kính thưa Thầy! Còn về Định vô Lậu,
chỉ khi có đối tượng con đặt niệm trước mặt ngồi kiết già quán xét để xả tâm,
có được không thưa Thầy?
Đó là, về
cái phần Định Vô Lậu, thì trong khi mà các con ngồi chơi, bây giờ thì không phải
là ngồi mà quán suy tư nữa, bởi vì tất cả những cái lý của đạo mình đã hiểu rồi,
biết cái thân này vô thường, bất tịnh, biết hết rồi, không có người nào mà
không biết. Biết thân - thọ - tâm - pháp là khổ, là vô thường, là khổ, là
không, là vô ngã, biết rồi, biết hết rồi, không có gì mà không biết.
Cho nên bây
giờ, chúng ta không cần phải ngồi lại mà tư duy để mà quán xét cái đó nữa. Mà
chúng ta tu, thì câu hữu cái Định Vô Lậu với cái Định Niệm Hơi Thở, để nhắc nó
ly tham hay hoặc là ly sân hay hoặc là ly si, thì nhắc nó, nhắc tức là dùng cái
pháp hướng.
Còn khi nào
mà có đối tượng nó làm cho chúng ta phiền não, nó làm cho chúng ta có giận hờn,
có nhớ thương, có đau khổ, thì lúc bấy giờ chúng ta mới đặt cái niệm, cái đối
tượng đó trước mặt chúng ta rồi chúng ta tư duy quán xét, thì nhìn nó qua một
góc độ nhân quả.
Hoặc là đối
với trong thân của mình, mình nhìn qua cái vô thường của nó, đối với cái tâm của
mình thì nhìn qua cái vô thường, đối với cái thọ nhìn qua cái khổ, do vì vậy mà
chúng ta xả nó đi, không có còn dính mắc nữa.
Cho nên có
thì chúng ta mới tu Định Vô Lậu mới quán xét, mà không có thì thôi. Cũng như
bây giờ cái tâm chúng ta, bữa nay cô Út nấu phở hay là mì, hay hoặc là hủ tiếu,
hay là bún riêu, mà nó sanh tâm thèm muốn ăn, thì như vậy, hay hoặc là lâu nay
thì cô Út không có đâm muối vừng, đậu phộng với mè, để mà mình thấy nó cũng
thèm.
Thì do đó,
những cái tâm ý mình khởi lên nó thèm muốn ăn những cái như vậy đó, thì chúng
ta phải dùng cái Định Vô Lậu mà quán bất tịnh các thực phẩm để đuổi nó ra, để đừng
cho cái tâm mình nó còn tham đắm, đừng có thèm ăn những cái thứ đó, thì do đó
nó sẽ trở về cái trạng thái tự nhiên mà nó không có…
Và trong cái
vấn đề tu tập phải quán xét cho kỹ, về Định Vô Lậu thì khi có cái đối tượng, tức
là có một cái sự việc, có một cái pháp nó làm cho tâm chúng ta khởi lên tham,
sân, si nó phiền não, nó thương nhớ gì đó, thì chúng ta mới đặt cái niệm đó mà
suy tư để xả nó cho được.
Còn bình thường
tâm chúng ta không có thì dùng cái pháp hướng: “Quán ly tham hít vô tôi
hít vô, quán ly tham tôi thở ra, tôi thở ra”. Thì như vậy mình nhắc nhở
để mình nương cái hơi thở mà mình xả cái lòng tham của mình.
Bây giờ cái
tâm tham của mình nó chưa có, mà khi nó thấy, nó nhớ cái món ăn đó mà nó thèm,
tức là tâm tham nó có, thì bắt đầu bây giờ mới dùng cái Định Vô Lậu mà quán.
Còn không thì cái Định Vô Lậu không có ngồi quán, quán không không, tâm mình
không có gì hết mà quán, thì cái đó không có đối tượng, nó sai, nó không có
đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét